Trần Bình một câu nói trúng.

Nghe vậy, Lăng Vân Tiêu gật đầu.

Anh ta cũng từng có ý nghĩ như vậy, dù sao tất cả căn nguyên của vấn đề đều là do cái tên họ Lâm khốn nạn  kia, một khi có thể giải quyết xong, chuyện kia liền dễ đi một nửa.

"Nếu có thể, tôi đã sớm giết chết anh ta rồi, có điều tôi cảm thấy gần đây anh ta có chút không đúng, là một quan văn mà cảnh giới tu vi của anh ta đột nhiên tăng vọt, với cả nghe nói những người hầu trong phủ anh ta cũng đều biến mất một cách thần kỳ!"

Bởi vì cũng sớm bắt đầu nảy sinh ý muốn giết chết Lâm Phi Dương cho nên Lăng Vân Tiêu vẫn luôn theo dõi anh ta.

Không ngờ thông qua quan sát của mình, ngược lại phát hiện được một động chuyện không thích hợp.

Gần đây hành vi của Lâm Phi Dương đều rất kỳ quái, với cả đi tới chỗ nào cũng đều mặt một thân áo bào đen, che kín cả người, dường như muốn che đi gương mặt xấu xí của mình.

"Gần đây anh ta luôn mặc áo bào đen, nhìn cực kỳ dọa người, không biết vì sao tôi luôn cảm giác bên trong áo kia là một bộ xương trắng".

"Tuy nói cái tên này trông cực xấu nhưng bình thường anh ta cũng rất tự tin, chưa từng thấy anh ta mặc áo bào đen, còn cố gắng muốn che mặt như vậy!"

| Lăng Vân Tiêu nghi ngờ phân tích, mặc dù Lăng Vân Tiêu là một thống lĩnh nhỏ thông minh, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, cho nên có một vài chuyện không cách nào phân tích được.

Trần Bình lại rất hứng thú với lời nói của anh ta. "Mặc một thân áo đen, vậy có nghĩa là anh ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng?"

Dù nói thế nào, Trần Bình cũng là một người trẻ tuổi sống chủ yếu ở thế giới sinh hoạt, cho nên cũng xem không ít những bộ phim truyền hình.

Vừa nhắc tới việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vậy mà anh lại nghĩ tới ma cà rồng.

"Nếu như cậu muốn hợp tác, đương nhiên tôi cũng sẽ không từ chối, trước liên lạc với Trác Thiên Uy trong triều đình của các người đi, ông ta cũng là người của tôi, đến lúc đó hai người thương lượng, có chuyện gì cứ trực tiếp tới tìm tôi là được."

Ấn tượng về Lăng Vân Tiêu của Trần Bình không tệ, anh trực tiếp đề cử người dưới tay mình cho anh ta. Nói xong, Trần Bình còn đưa cho anh ta một tấm lệnh bài.

Vì phòng ngừa Trác Thiên Uy không nguyện ý tin tưởng Lăng Vân Tiêu, Trần Bình đưa ra một tấm lệnh bài chuyên dụng.

Lệnh bài này người trong nhà đều thấy rồi, là do Trần Bình trong lúc nhàn rỗi tiện tay luyện chế ra, những thầy luyện đan khác căn bản không có cách nào chế ra loại lệnh bài cao cấp như này.

Lúc nguyên khí rót vào trong lệnh bài, sẽ xuất hiện cái bóng của Trần Bình, chỉ cần là người dưới tay của Trần Bình đều có thể đoán được lệnh bài là thật hay giả.

Trần Bình dạy cho Lăng Vân Tiêu cách sử dụng thì bảo anh ta nhanh đi tìm người, Trần Bình cũng cực kỳ có hứng thú với cậu cả nhà họ Lâm này.

Không ngờ người của nhà họ Lâm đến bây giờ vẫn còn như âm hồn bất tán, từ thành Nhật Nguyệt liền quấn lấy mình.

Bây giờ tất cả cần một cái kết thúc.

Anh cực kỳ rõ ràng, chuyện nhắm vào mình này, nhà họ Lâm cũng bỏ không ít công sức.

Lăng Vân Tiêu cầm lệnh bài, hưng phấn đi ra từ cửa sau, anh ta không ngờ có thể gặp lại được ân nhân cứu mạng, thậm chí còn được chỉ cho một con đường sáng.

"Quả tốt rồi, thật sự quá tốt rồi, một khi có thể liên hệ với người anh em kia, vậy kế tiếp mình sẽ có thể nghĩ cách tiêu diệt Lâm Phi Dương!"

Lăng Vân Tiêu vừa đi vừa hưng phấn nghĩ, chỉ hận không thể vặn ngã Lâm Phi Dương ngay.

Mặc dù anh ta không hài lòng lắm với vị Hoàng đế hiện tại, nhưng hành động của anh ta dù cũng không phải vì Hoàng đế, cũng không phải vì Hoàng thất mà là vì toàn bộ Hoàng thành, thậm chí là vì toàn bộ các cư dân của đại lục Cổ Chước.

Một khí quyết sách của Hoàng đế xảy ra sai lầm gì, vậy toàn bộ đại lục Cổ Chước sẽ gặp nạn.

Nhớ ghi nguồn Tamlinh247.com nếu bạn đang copy - hãy sống đừng hổ thẹn

Lão cũng không nghe được mọi người đang nói gì, chỉ biết bây giờ mình thảm quá rồi.

"Nếu đã muốn nhằm vào Lâm Phi Dương, vậy nhất định phải quán triệt đến cùng, người nhà họ Lâm bọn họ luôn đáng ghét như vậy, chúng ta đừng khách sáo với họ nữa."

Sư Chấn Thiên đi theo Trần Bình lâu rồi nên anh ta đương nhiên biết người nhà họ Lâm rốt cuộc ghê tởm cỡ nào.

Những người nhà như đỉa vậy, một khi dính vào liền kéo không ra.

"Nhân cơ hội này vừa hay phát triển thanh danh của chúng ta ra ngoài, lưu lại lịch sử huy hoàng của chúng ta ở vùng đất này!".

Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều gật đầu, bây giờ bọn họ cũng có hùng tâm trạng khí, chỉ hận không thể lập tức thành danh.

Trần Bình cũng hiểu đây là chuyện cuối cùng mà anh sẽ làm.

Tất cả mọi người không nhất định sẽ đi tới một mảnh đại lục khác với mình, tóm lại bọn họ sẽ ở lại nơi này.

Đã vậy, anh sẽ phải giúp người một nhà mở ra vùng trời thuộc về riêng họ, đến lúc đó cho dù có trở lại đại lục Cổ Chước, anh cũng sẽ có được thế lực và điểm dừng chân cho mình.

"Lăng Vân Tiêu đã liên hệ với bên Trác Thiên Uy, chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi là được"

Trần Bình tự mình uống trà, anh cũng không lo lắng về năng lực làm việc của Lăng Vân Tiêu, người này mặc dù tuổi tác không lớn, cũng có tính bốc đồng, nhưng vừa nhìn đã biết là không tầm thường.

Cũng vào lúc này, Lăng Vân Tiêu gấp gáp đi tìm Trác Thiên Uy.

Vì quá chính trực cho nên Trác Thiên Uy bị kẻ gian nhà họ Lâm làm hại, bây giờ vị trí cũng không tính là lợi hại, chỉ có thể làm một viên quan nhỏ không đáng chú ý trong triều đình mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play