Một cô gái nhanh chóng lao thẳng đến trước mặt Cổ Nhạc Nhạc, khẩn cầu đối phương có thể giúp mình.

"Cậu trai này, cậu mau cứu tôi với... đám yêu quái kia thực sự quá kinh khủng!"

Mặc dù vũ khí trong tay bọn họ có thể giải quyết âm hồn, nhưng cũng tốn khá nhiều thời gian và tinh. lực.

Người giống như Trần Bình có thể nhẹ nhàng một kiếm giải quyết được trên cơ bản là không có. Nhìn thấy cô gái này tới xin giúp đỡ, Cổ Nhạc Nhạc cũng cảm thấy bực bội. "Cút đi!". Cậu rống lên một câu rồi tiếp tục dấn thân vào chiến đấu. Số lượng âm hồn cũng không ít, tất cả mọi người cần phải kéo dài chiến đấu.

Chúc Đại Huân thấy động tác của đám người Trần Bình, trong lòng hâm mộ không thôi, anh ta có chút nghi hoặc, vì sao thanh đạo của mình lại có tác dụng chênh lệch như thế.

Những người khác mặc dù vừa hâm mộ vừa ghen ghét Trần Bình, nhưng bọn họ cũng không hề từ bỏ, càng không có khúm núm khẩn cầu ai giúp đỡ mình.

Trần Bình lại cảm thấy rất hài lòng với bầu không khí này.

Anh ngẫu nhiên lực chọn mấy người có thực lực tương đối mạnh, mà thái độ cũng đoạn chính, cấp cho họ vũ khí.

Những vũ khí này đều do các đồ đệ nhà mình luyện chế, mặc dù hiệu quả nhất định là kém hơn vũ khí của mình, nhưng ít nhiều vẫn có chút tác dụng.

Mà lúc này đây, Trần Bình cũng chú ý tới một người đang không ngừng chiến đấu trong đám người.

Mặc dù vũ khí của người này mang theo tính dương khí nhất định, giống như chém rau chém dưa công kích âm hồn.

Khác với đám người Trần Bình là, bên người tên này tập trung rất nhiều người tu hành bình thường. Mấy người Sự Chấn Thiên cũng chú ý tới anh ta. "Lão đại, cậu nhìn xem, cái tên kia còn muốn làm người tốt, anh ta còn đi bảo vệ những người kia.

"Tôi cảm thấy, ít nhất anh ta phải để đám người kia làm việc mới được chứ, những người đó cứ đứng ngốc ở bên cạnh chờ anh ta che chở... Haiz!"

Sư Chẩn Thiên không nhịn được chửi bới một câu, anh ta cảm thấy người trẻ tuổi kia đúng là kẻ ngu. Mặc dù có rất nhiều người hi vọng có thể được bảo vệ, nhưng Trần Bình luôn không rảnh để ý tới. Ai dám nói nhảm quá nhiều trước mặt mình, Trần Bình lập tức một cước đá bay.

Cho dù đối phương là nam hay nữ, dáng dấp ra sao, chỉ cần nhắc tới yêu cầu như vậy, đồng thời đổ thừa không đi, Trần Bình cũng sẽ không cho bất kỳ sắc mặt tốt nào.

Chính bởi vì thế, chung quanh bọn họ không có người khẩn cầu che chở.

Mà tên đàn ông kia lại khác, bởi vì anh ta không từ chối ai cả, cho nên bên cạnh có rất nhiều đứng cầu xin giúp đỡ.

Mặc dù Trần Bình cảm thấy anh ta có chút đáng thương, nhưng cũng không muốn ra tay giúp đỡ. Một người ở trong giới tu hành mà Thánh Mẫu quá thì chỉ có khả năng tự chịu bị diệt vong. Vòng một âm hồn đã nhanh chóng được bọn họ xử lý xong. Tất cả người tu hành đều một mỏi ngã trên đất.

Lần này hao phí không ít nguyên khí của bọn họ, nếu như còn kéo dài thêm một chút nữa, đoán chừng không ai có thể chịu đựng nổi.

"Thực sự không được, tôi nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe một chút!"

"Đúng vậy, nơi này kinh khủng quá, vì sao bọn họ không nhắc trước một tiếng, ít nhất để cho chúng ta chuẩn bị mới đúng!"

| "Bây giờ còn có thể chọn về nhà không? Chúng ta cứ đi theo con đường này trực tiếp ra ngoài đi?" | Có rất nhiều người nửa đường bỏ cuộc, bọn họ đều biết, dưới tình trạng sức khỏe cạn kiệt, không ai có thể tiếp tục chiến đấu.

Vừa rồi chẳng qua chỉ là vòng thứ nhất mà thôi, nếu như tiếp theo có thêm nhiều âm hồn, không có người bảo vệ thì bọn họ chỉ có một con đường chết.

Có người trực tiếp lựa chọn mua sắm vũ khí chỗ Trần Bình.

Trần Bình cũng không phải người lương thiện, anh chỉ bán vũ khí cho những người tương đối có hi vọng sống sót.

Về phần những kẻ không có hi vọng sống gì kia, Trần Bình không rảnh để ý tới. Lúc này, Chúc Đại Huân có chút khẩn trương tới trước mặt Trần Bình. Tuy nói trên mặt anh ta còn mang theo vẻ quật cường, nhưng rõ ràng là ánh mắt cũng dịu đi nhiều. "Này... anh có thể bán cho tôi một cái không?" Chúc Đại Huân lo lắng nói. Anh ta và người dưới tay Trần Bình có mâu thuẫn. Nếu như Trần Bình không nguyện ý bán cho mình, vậy thì cũng có thể hiểu được. Trần Bình nhìn Chúc Đại Huân một chút, trong mắt anh lóe lên tia sáng. Ngay cả Trần Bình cũng không ngờ, Chúc Đại Huân vậy mà sống tới bây giờ.

Thấy dáng vẻ ngoan cường của đối phương, Trần Bình cũng không nói hai lời mò trong ngực ra một thanh đao.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Bình, không ngờ Trần Bình có thể thoải mái nướng thịt ăn trong trường hợp này.

Trải qua một phen chiến đấu, rất nhiều người đều cảm thấy có chút đói bụng. Nhưng bọn họ không có mang theo thứ gì chứ đừng nói là nướng thịt ăn.

Vốn ban đầu họ nghĩ, tới khu lịch luyện ít nhiều cũng có thể bắt yêu thú đến ăn. | Cho nên họ chỉ mang theo một bộ quần áo để thay cùng chút đan dược, căn bản không mang theo đồ ăn gì.

Bây giờ sự thật chứng mình, bọn họ đúng là suy nghĩ nhiều rồi. Nơi này không chỉ không có yêu thú, thậm chí ngay cả hoa quả để ăn cho đỡ đói cũng không có. Mặc dù bọn họ đều là người tu hành, có thể chấp nhận đói khát trong thời gian dài. Nhưng trải qua một trận vận động kịch liệt như vậy, ít nhiều cũng có chút không chịu được. "Haiz... thứ này thơm quá" Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được ở bên cạnh cảm thán. Trần Bình tiện tay véo xuống hai cái đùi, đưa cho hai người. "Mau ăn đi, ăn xong lát nữa còn phải chiến đấu tiếp." Nói xong, chính Trần Bình cũng bắt đầu ăn.

Những người khác nhìn miếng thịt trong tay Trần Bình, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nước miếng cũng nuốt ừng ực không ngừng, bọn họ rất muốn đi tới xin một miếng.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play