*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, mấy người Sư Chấn Thiên cũng có chút cẩn thận trả xét người một nhà một chút, khi xác định người một nhà không có ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bọn họ liền yên tâm thở phào một hơi.
Người chết trên cơ bản đều có thực lực thấp, phòng bị kém, phần lớn bọn họ đều thuộc giới tán tu hoặc người của gia tộc.
Đối mặt với tình huống này, Trần Bình cũng không có cách nào, anh cũng không phải thần, không thể nào bảo vệ cho bọn họ được.
| Cung điện được dựng thành xương trắng này đang hấp thụ huyết dịch, trở nên có chút âm trầm quỷ dị.
Màu máu không ngừng lưu động trong cung điện, nhìn cực kỳ khủng bố.
Đúng lúc này, nhóm khung xương bị đánh thành tàn phế kia lập tức tự động không phục hằn, thậm chí còn trở nên mạnh hơn.
Sau khi khôi phục lại bình thường, chúng liên tiếp tục công kích, điên cuồng đánh về phía Trần Bình.
| Trần Bình cũng không dám quá chủ quan, anh nắm bắt thời gian qua vũ khí ra nghênh đón.
Anh cũng không biết đống xương chết rồi lại sống này liệu có trở nên mạnh hơn không."
"Đống xương nát này đem đi hầm canh mới đúng."
Trần Bình nhíu mày, nhỏ giọng phàn nàn.
Lực của xương cốt trong nháy mắt tăng gấp đôi, hoàn toàn vượt hai mươi nghìn cân.
| Vốn Trần Bình cho rằng, chỉ cần anh có thể kéo dài thời gian, để lại cơ thể và xương đầu thì có thể tiêu hao không ít thời gian.
Anh cho là chỉ cần thời gian khảo nghiệm kết thúc, bọn họ sẽ có thể rời khỏi đây.
Nhưng không ngờ anh biết bộ xương di động thành tàn phế rồi mà nó vẫn còn mạnh lên được, điều này có chút kỳ quái.
| Đúng là phiền chết, lão đại, cậu nhanh chóng nghĩ cách đi?"
| Sư Chấn Thiên ở một bên như quỷ khóc sói gào, trên mặt của anh ta mang theo vẻ lo lắng,
trong lòng hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục ắt hẳn sẽ gặp nhiều phiền toái.
| Những người khác có chút hốt hoảng nhìn Trần Bình, bọn họ cũng hiểu, bây giờ mọi chuyện cần thiết đều chỉ có thể dựa vào Trần Bình.
Thấy cung điện nhỏ đi một nửa, vẻ bình thản trên mặt Diệp Phàm cuối cùng cũng lóe lên tia hoảng hốt, nhưng cung điện này liền thành một khối, cũng không có chỗ nào để anh ta rời đi.
| Thực lực của bộ xương đột nhiên tăng vọt, làm cho rất nhiều người thiệt mạng dưới tay chúng, phản ứng của nhân loại đương nhiên là nhanh hơn một chút, bọn họ còn có đan dược Trần Bình cho để khôi phục thực lực, cho nên có thể kiên trì thêm một hồi.
Mà những yêu thú kia thì khác, bọn chúng | lập tức ngã trên mặt đất không thể động đậy, nhìn qua vô cùng thống khổ.
Chúng cũng không đau đớn được quá mấy giây liền biến thành xương trắng.
Sắc mặt người của đạo quán Thanh Phong cũng rất khó coi, bọn họ không ngờ mình lại bị rơi vào tình cảnh này, những gì miêu tả trong sách cô hoàn toàn khác với những gì họ gặp phải.
"Trần Bình, nhất định cậu phải nghĩ cách, chúng tôi sắp không kiên trì được rồi!"
Đạo trưởng của đạo quán Thanh Phong cũng không nhịn được lớn tiếng hô hào, hi vọng Trần Bình có thể mau chóng cứu bọn họ.
| Đúng lúc này, cung điện đột nhiên nhanh chóng chìm xuống, người chung quanh đứng không vững, bọn họ hốt hoảng lùi lại mấy bước, hi vọng mình có thể nắm được thứ gì hòng duy trì cân bằng.
Sự rung chuyển không tiếp tục bao lâu, mọi người nhanh chóng đứng vững lại, ngay sau đó, đám cương trắng kia cũng ngừng tấn công.
Tất cả thở dài một hơi, không ngờ mình có thể trở về từ cõi chết được.
Trần Bình có chút lo lắng nhìn ra bên ngoài, phát hiện bên ngoài cung điện lại có một hồ nước to lớn vô cùng, nói chính xác thì bọn họ bây giờ đang ở sâu trong đáy nước.
Bên cạnh có một bộ xương trắng vây quanh, nhìn qua giống như thi thể của yêu thú nào đó.
Bộ xương này dài đến vài trăm mét, cứ như vậy trực tiếp vây quanh cung điện, trên trán bộ xương phóng ra một ánh sáng màu đỏ, nhìn qua
- ------------------