*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đám người bọn họ mang tới trên cơ bản đều chết trong đường hầm.
Đám người Hoàng tử nhìn đường hầm khép kín, biểu cảm vô cùng khó coi.
"Nơi này đúng là nguy cơ trùng trùng, tiếp theo mọi người nên cẩn thận."
- Không biết ai lên tiếng nói câu đó, những người khác cũng khắc sâu trong lòng, gật nhẹ đầu, bọn họ khoanh chân tu hành ở đây, muốn nhanh chóng khôi phục thực lực.
Nếu không khôi phục tốt giá trị nguyên khí, vậy tiếp theo mà lại gặp nguy hiểm như vậy nữa thì chỉ có đường chết.
| "Anh, em cảm thấy chuyện này có chút kỳ | lạ, vì sao khi chúng ta đi vào thì các cơ quan lại
đột nhiên khởi động? Mà lúc nhìn đoàn người đi trước lại không có điểm bất ổn nào."
Người của Hoàng gia cũng bắt đầu nói chuyện.
| Lần này, đại hoàng tử Tư Đồ Chấn bang mang theo đám người cùng Hoàng muội Tư Đồ Thanh Vận tới di tích thượng cổ.
Vốn bọn họ tràn đầy lòng tin, cho là mình nhất định có thể thành công lấy được chỗ tốt từ đây. - Nhưng sự thật chứng minh bonn họ còn chưa kịp tiến vào di tích thượng cổ đã bị đánh cho không kịp trở tay.
"Em gái, người bên cạnh chúng ta không còn nhiều lắm, tiếp theo phải cẩn thận hơn, về phần nhóm người kia... anh cảm thấy trên người bọn họ nhất định là có bảo bối." | Tư Đồ Chấn Bang tỉnh táo phân tích, anh ta thấy Trần Bình tuyệt đối có gì đó quái lạ.
Sao có thể có người lợi hại như vậy, xuyên qua toàn bộ đường hầm mà gây ra động tĩnh gì?
"Vậy chúng ta phải nhanh đi tìm bọn họ, xem có thể chiếm đồ của bọn họ làm của riêng không."
| "Nếu như chúng ta cũng có mấy thứ đồ trừ | tà đó, vậy thì tốt quá, người của chúng ta sẽ không bị thương nhiều."
Tư Đồ Thanh Vân không nhịn được nghĩ linh tinh, trên mặt cô ta mang theo vẻ tiếc nuối, có chút khó chịu khi nhìn người đội mình chết hơn nửa.
"Chúng ta nhất định phải tìm được đám người này, lấy hết bảo bối của bọn họ, nếu không coi như thua lỗ rồi."
Ý nghĩ của Tư Đô Thanh Vận có chút cực đoan, tuy Tư Đồ Chiến Bang không muốn tán thành, nhưng đối với thế lực của mình thì đây cũng là chuyện tốt.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra đối phương."
| Tất cả đều nhanh chóng khôi phục thực lực, có người lén uống thuốc, bọn họ muốn chiếm lợi ngay từ đầu trước.
| Mà lúc này đám người Trần Bình tùy tiện đi khắp nơi, giống như không hề sợ hãi nguy hiểm gì ở đây vậy.
"Lúc tiến vào tôi có thấy một câu trên bia mộ, thời gian an toàn là ba giờ."
"Lúc đầu tôi không biết nó có ý gì, nhưng căn cứ vào tình hình, tôi đã hiểu được một chút."
Trần Bình dựa vào tài trí thông minh của mình, đoán được điểm bất thường của đường hầm.
| Mặc dù anh có thể cảm nhận được rất nhiều chỗ khác biệt, nhưng không có thời gian cho anh đi xác thực.
Chính vì mình tương đối biết nhìn mặt mà nói chuyện, quan sát bốn phía, cho nên anh mới có thể nhạy bén phát hiện ra tất cả.
"Nếu những thứ này bị người khác biết vậy coi như không xong, bọn họ sẽ xuất phát cùng lúc với chúng ta."
Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được âm thầm đứng ở một bên cảm thán, ra hiệu không có chuyện gì là người ngày không biết cả. - Cũng may đám người kia bình thường cực kỳ tự phụ, sẽ không để ý trên bia mộ người khác viết gì.
"Nếu thời gian an toàn chỉ có ba tiếng, vậy bây giờ chúng ta ở bên trong rất lâu rồi, đoán chừng chờ lúc nữa phải có người tới thúc giục
đi!"Sư Chấn Thiên cũng cảm nhận được vết tích của con người từng xuất hiện ở trong hang động này, vì dựa vào thiên phú dị bẩm của yêu thú, cho nên càng có thể phân tích được thời gian cụ
- ------------------