*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình rất kinh ngạc đối với vị hoàng đế này, không ngờ ông ta cũng rất thông minh.
"Đi thôi, chúng ta cũng đã nhìn xem." | Trần Bình gọi mọi người đi đến chỗ Hoàng bảng, trên mặt anh mang theo nụ cười sán lạn, không ngờ lần này tới còn có thu hoạch.
Khi bọn họ chậm rãi đi vào chỗ ghi danh Hoàng bảng, phát hiện người đứng bên cạnh trông coi đám người lại là Trác Thiên Uy.
Lúc này Trác Thiên Uy trông vô cùng u sầu, dường như gặp phải chuyện gì đó.
Ông ta cứ như vậy đứng thẳng tắp ở bên cạnh, không nói một lời, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, đám người chung quanh cũng không dám lớn tiếng ồn ào.
| Trần Bình không nhịn được đi lên cất tiếng chào.
| Tâm trạng Trác Thiên Uy vốn không tốt,
nhưng một giây sau thấy được Trần Bình ngày đêm nhớ mong, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi rói.
Từ khi Trác Thiên Uy đến Hoàng thành làm quan, bọn họ chưa từng thấy trên mặt đối phương có nụ cười dễ gần thế này.
Trần Bình đi tới, có chút nghi ngờ lên tiếng.
- "Anh Trác, bây giờ anh phụ trách công việc này à?"
Trần Bình cũng không cảm thấy đây là một công việc quan trọng gì.
| Chỉ cần là người có đầu óc đều có thể làm được.
Chỉ cần là người bình thường, giám sát bọn | họ sắp xếp báo danh gì đó, cũng không phải vấn
đề nan giải.
Trác Thiên Uy nhịn không được thở dài một hơi, những chuyện này cũng có chút một lời khó nói hết, ông đúng là không biết nên bắt đầu thế nào.
"Lúc đầu tôi tiến vào Hoàng thành cũng được cái chức quan không tệ, nhưng mà kẻ bỉ ổi ở đây nhiều lắm, trực tiếp đây tôi xuống.
"Có lẽ là sự xuất hiện của tôi chặn đường ai
đi, nói tóm lại là tôi không có bất kỳ hi vọng phát triển gì, từ nay về sau đoán chừng phải trông coi cái mảnh vải vàng này mà sống."
Ông ta cực kỳ bất mãn với cái nghề này, cho nên lập tức làm chặt nguyên tác, tuyệt đối không cho phép báo danh hộ hay chen ngang.
Cho dù là ai cũng không được, đây là quy định của ông ta.
Những người muốn làm phản kia cũng sớm bị ông trị cho phái ngoan ngoãn, cho nên bây giờ dù là quyền quý hay người tu hành lợi hại, đều chỉ có thể thành thật mà báo danh.
Trần Bình không nhịn được vỗ vai an ủi đối phương.
"Trước tiên chúng ta báo danh đi." Vừa hay lúc này Sư Chấn Thiên cũng tới xếp đội.
TI
Trần Bình bảo anh ta ghi danh rồi theo Trác Thiên Uy đi vui chơi giải trí.
| Lâu không gặp Trần Bình, Trác Thiên Uy cũng có chút hoài niệm.
"Lúc trước tôi còn muốn tìm cậu mua chút đạn dược, mượn hoa tiến Phật dâng lên Hoàng đế, củng cố địa vị của mình."
"Nhưng xem ra bây giờ không cần thiết rồi,
đám người này... đúng là một lời khó nói hết."
Ánh mắt của Trác Thiên Uy mang theo một | tia tang thương và tiếc nuối, cảm giác giấc mộng cả đời của ông ta cứ thế mà bị phá hủy.
Vốn ông ta tưởng rằng tiến vào Hoàng thành cũng là tiến vào con đường đỉnh cao, nhưng sự thật chứng minh ông ta quá ngây thơ rồi.
"Cái này có gì mà khổ sở, anh dứt khoát đi báo danh với tôi, chúng ta cùng nhau lượn một vòng ở di tích thượng cổ kia, đến lúc đó anh trở thành cường giả tuyệt thế, những tên kia chỉ có thể quỳ gối cầu xin tha thứ."
Sư Chấn Thiên cũng là người tùy tiện, anh ta | thấy dáng vẻ thất bại của đối phương thì không nhịn được lên tiếng nói một câu.
CO | Dù sao con người anh ta cũng không hiểu, làm quan trong triều đình có gì vui.
Trác Thiên Uy nghe xong thì hai mắt tỏa sáng, ông ta có chút muốn nói lại thôi mà nhìn Trần Bình.
| "Đội các người còn thiếu người không? Có cần tôi hỗ trợ không?"
Trên thực tế, ông ta cũng rất muốn tiến vào di tích thượng cổ để quan sát một chút, có điều