*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Theo tôi được biết, cũng chỉ có đan dược mới có thể giải quyết vấn đề này." - Ông cụ Hầu thở dài, nói thật ông ta cũng muốn học phương pháp này, thế nhưng nếu dùng đan dược không đúng chỗ, thì cho dù ông ta có nắm giữ thuật phong ấn, cũng không thể tránh được.
| Lấy ông ta làm ví dụ, một khi tiêu hao một lượng lớn nguyên khí trong cơ thể, vậy ít nhất phải hơn nửa tháng ông ta mới khôi phục được.
Làm gì có người tu hành nào có thời gian chờ nửa tháng để khôi phục nguyên khí chứ?
"Trên thực tế, phương pháp phong ấn này cũng không hẳn là quá tốt, chúng ta chỉ có thể tạm thời ra ngoài thử một chút, nếu quả thật có người có lòng tốt nguyện hi sinh chính mình thì sao?"
"Nếu như công khai biện pháp này, nói không chừng thực sự có người đứng ra nhận đấy!"
Thậm chí ông cụ Hầu còn chưa phản ứng kịp với tình huống, chỉ dựa vào lý trí mà phân tích.
| Nghe vậy, Trần Bình không nhịn được cười bất đắc dĩ.
| "Ông cụ này, nếu tôi đã nói với ông thì chứng minh là tôi có biện pháp giải quyết việc này."
amlinh247
Phong ấn một chỗ, cần một người tu hành hi sinh thời gian an toàn trong mười lăm ngày của
mình, Trần Bình không cần đoán cũng biết, chắc chắn sẽ không có ai nguyện ý đứng ra hỗ trợ.
Cũng chỉ có ông cụ Hầu mới vô tư đồng ý thế này. | Lời Trần Bình trong nháy mắt làm cho ông cụ tràn đầy hi vọng, trên mặt ông mang theo nụ cười sán lạn, dường như không ngờ Trần Bình thật sự có cách giải quyết việc này.
"Nếu cậu đã có cách thì quá tốt rồi, mảnh đất này của chúng ta được cứu rồi!"
Ông cụ Hầu không ngừng cảm thán, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn.
| Trần Bình kể lại việc mình phải người ra ngoài phong ấn, nghe xong, ông cụ hài lòng gật nhẹ đầu.
"Việc này quá tốt rồi, có bọn nhỏ trợ giúp, chúng ta bên này nhất định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ!"
"Không ngờ anh thực sự có loại đan dược này, đúng là làm cho người ta kinh ngạc."
Trước đó ông cụ Hầu cũng biết, dường như Trần Bình có thứ đồ lợi hại gì, thế nhưng từ trước | tới nay ông không phải là một người thích dò xét | bí mật của người khác.
Cho nên ông cũng không để ý, chỉ thành thật làm việc của mình, đến lúc Trần Bình cần thì cung cấp lực lượng trợ giúp Trần Bình.
Không ngờ vào lúc Trần Bình cần trợ giúp, ông gấp đến độ không giúp được gì, ngược lại còn phải dựa vào Trần Bình đến giải cứu mình.
| Việc này cũng khiến cho ông cụ Hầu cảm thấy rất thất bại, thậm chí ông cũng cảm thấy có chút thẹn đối với bạn già.
"Tiếp theo cần trợ giúp gì, cậu cứ lên tiếng, tuyệt đối đừng khách sáo với tôi!"
Ông cụ có chút lúng túng nói.
Ông cũng không ngờ mình lại vô dụng đến vậy.
Mình cố gắng nhiều năm như vậy, vất vả lắm. mới tạo dựng được thế lực thuộc về mình, kết quả còn không lợi hại như Trần Bình.
Cảm giác đúng là khó mà tiếp nhận được.
Có điều nhìn thấy Trần Bình ưu tú như thế, ông cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
Ông tồn tại không phải vì trợ giúp Trần Bình sao?
Bây giờ Trần Bình đã lợi hại như vậy rồi, ông cũng có thể công thành lại thân, đứng sau lưng thay Trần Bình quản lý tốt thế lực này.
Ông cụ Hầu nhanh chóng suy nghĩ thông | suốt chuyện này, đồng thời quyết định đứng phía sau trợ giúp anh.
"Tôi nghĩ rồi, trường học giao cho cậu đi, tôi muốn đứng sau lưng cậu thay cậu tổng coi mọi thứ."
Ông cụ cũng khẩn trương nói.
Trước đó ông từng đưa ra ý nghĩ này với Trần Bình, thế nhưng cuối cùng vẫn bị Trần Bình từ chối.
Bây giờ ông lại lần nữa đưa ra ý định này, hơn phân nửa vẫn sẽ bị từ chối.
Có điều lần này Trần Bình không nói ra điều
- ------------------