*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình lắc đầu trực tiếp đóng cửa hàng lại, chuyện này vừa hay xảy ra ở trước cổng của anh, cho dù anh không muốn xem náo nhiệt cũng khó.
| Anh đã tốn quá nhiều thời gian ở đây rồi, sau | khi Trần Bình dặn dò đơn giản một phen, liền | trực tiếp biến mất khỏi đại lục Cổ Chước.
| Lúc Trần Bình trở lại thế giới thực, thời gian bên này cũng không qua bao lâu. | Anh biết rõ, một tuần lễ thật ra không nhiều.
Thấy đã qua hơn nửa thời gian, người bên mình dường như vẫn chưa có chuẩn bị kỹ càng.
Người dưới tay anh thực lực ngược lại đột nhiên tăng mạnh, có điều, người của những tông môn kia thì khác rồi.
Bọn họ sống an nhàn sung sướng trong một thời gian dài như vậy, bảo lập tức khôi phục trang thái trong thời kỳ chiến tranh thì đúng là cực kỳ khó.
Không nói đến cái khác, ngay cả người trong đạo quán cũng khó có được trạng thái chiến đấu giống như trước kia.
"Anh bạn Trần, bây giờ thời gian cũng không còn nhiều lắm, bên này tôi cảm nhận được lực phong ấn đáng suy yếu nhanh chóng, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ lục tục xuất hiện một vài tình trạng."
GO Linh Đạo Nhân có chút lo lắng lên tiếng, trên mặt mang theo vẻ sốt ruột.
Trong thời gian này, ông ta đã phải rất nhiều người đi giải quyết phiền phức, thế nhưng trong vùng phong ấn cứ liên tiếp chui ra các loại yêu thú, thậm chí còn có ma quỷ cực kỳ đáng sợ..
Những thứ này đối với người tu hành đúng là tương đối kinh khủng, cộng thêm trong thế giới này còn có một bộ phận lớn là người bình thường, một khi bọn chúng gặp được thứ đồ chơi như vậy, thế thì chỉ có một con đường chết.
| Lúc này, Gia Cát Thanh Phong cũng đi thẳng tới trước mặt Trần Bình, lúc Trần Bình không có ở đây thì anh ta đảm nhiệm vai trò chủ lực.
"Bên này tôi đã sắp xếp người đi giải quyết chuyện phong ấn, nếu gặp yêu thú thì tạm thời
tiêu diệt toàn bộ bọn chúng."
| "Bởi vì chúng ta không có nắm giữ thuật phong ấn gì, cho nên chỉ có thể tận lực đi chém giết yêu thú."
Gia Cát Thanh Phong báo cáo tình huống, khoảng thời gian này đúng là anh ta bận đến sứt đầu mẻ trán.
- Thậm chí, ngay cả hơn trăm đệ tử đều được sắp xếp cho ra ngoài, bởi vậy có thể thấy được, cái gọi là tận thế sắp tới rồi.
"Anh Diệp Phàm lần này là người dẫn đội, ở | hướng đông nam có một cái phong ấn cực kỳ khủng bố, anh ta đã mang theo rất nhiều người qua đó trấn áp rồi." - Diệp Phàm là người có thực lực mạnh nhất trong đám người, anh ta dẫn đội còn mang theo rất nhiều người xuất phát cùng lúc, bởi vậy có thể thấy được phong ấn ở hướng đông nam kinh đáng sợ cỡ nào.
| Trần Bình nhẹ gật đầu, Diệp Phàm ra tay, anh đương nhiên là cực kỳ yên tâm.
Bây giờ trong biệt thự đã không có bao nhiêu người, mỗi người đều đang hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí ngay cả Giang Uyển cũng ra
ngoài chấp hành nhiệm vụ.
"Đáng nhắc tới chính là, Sư Chấn Thiên dẫn theo người nhà của mình cũng gánh vác lên vai trách nhiệm này, có lẽ bọn họ đã bị chúng ta làm cho cảm động hoàn toàn, dù sao bây giờ tất cả mọi người đều hòa vào trong."
Nói đến đây, sắc mặt của Gia Cát Thanh Phong cuối cùng cũng nở nụ cười, đây cũng là một chuyện rất thành công. COM
Tất cả họ đều rõ ràng, yên thủ và nhân loại không chung đường, bọn chúng vốn cực kỳ chán ghét nhân loại.
Nhưng mà thông qua khoảng thời gian này tiếp xúc, tốc sư tử cũng có cái nhìn mới về nhân loại, thậm chí bọn họ còn muốn bái sư học nghệ nữa. | | -
-
Giữa hai chủng tộc đạt thành tình hữu nghị tốt đẹp, thậm chí còn đạt chứng nhận thức.
| Nếu không, bọn họ cũng không có khả năng ra sức để giải quyết vấn đề phong ấn như vậy.
| Nhìn thấy trong biệt thự còn sót lại mấy người, Trần Bình cũng không nhịn được mà thở dài, tình hình còn hỏng bét hơn so với đại lục Cổ Chước nhiều.
- ------------------