*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giữa trưa ngày hôm sau, Nặc Nhất tỉnh ngủ, lại ung dung mở cửa lớn.

| Lần này bọn họ nhìn thấy đám người xếp hàng từ tàng bảo lâu cho tới cuối con phố.

"Chúng ta muốn mua một chiếc nhẫn trữ vật!"

Ngay khi nhìn thấy Nặc Nhất mở cửa, mọi người bắt đầu la hét ầm ĩ.

- Mọi người đều muốn có chiếc nhẫn này, nhưng số lượng có hạn, và họ biết rằng mình đã xếp hàng chậm.

Nhưng ai cũng muốn tranh thủ một chút, lỡ như hôm nay đối phương không hạn định số lượng bán ra thì sao?

| Nặc Nhất không để ý quá nhiều, trực tiếp | mời năm người đầu tiên vào.

Họ luôn chú ý đến nội quy, nếu nói năm người thì chỉ bán cho năm người.

Mấy người này cũng đã cải trang, ăn mặc một phen, Trần Bình tùy tiện đưa cho bọn họ mỗi người một viên đan dịch dung, bảo đám người này đi ra từ phía sau.

| Cầm được món đồ trân quý này, bị người có tâm tư riêng để mắt tới là chuyện bình thường.

Trần Bình phải đảm bảo là, bọn họ cầm được nhẫn rồi, đi ra ngoài sẽ không bị người khác để mắt tới.

Đương nhiên, ra khỏi con phố này là coi như không phải do mình quản.

Mấy người xếp hàng trước mặt đều chờ từ hôm qua, bọn họ đều do con em nhà giàu phái tới, cầm được những chiếc nhẫn này liền nhanh chóng rời đi. Hoa A O

Mà mấy người của thế lực lớn kia căn bản cũng không xếp hàng được.

Bây giờ bọn họ còn bị chèn ra phía sau, vốn không có một chút cơ hội lợi dụng nào.

Bây giờ người có thế lực tập kết ở nơi này, cho dù muốn ra tay cũng phải cân nhắc một chút.

| Thạch Diệu Thần mở cửa lớn, để cho bọn họ tiếp tục mua đồ, lần này đan dược gì đều có đủ,

có điều Trần Bình cũng điều chỉnh số lượng.

Một người chỉ có thể mua một viên chứ không giống trước kia được mua vô số.

| Trần Bình đương nhiên biết tòa thành này thế lực bắt đầu khởi động khá lớn, anh cũng sẽ không dùng đồ của mình đi trang bị cho kẻ địch.

Những người mua đồ kia, nhanh chóng xếp hàng lần nữa, bọn họ cũng hi vọng mình có thể mua được nhẫn trữ đồ.

Qua nửa tiếng, Thạch Diệu Thần thỏa mãn đóng cửa lại.

Mặc dù lần này bọn họ mở bán theo hình thức có hạn định, nhưng mà việc làm ăn ngược lại trở nên tốt hơn. | Những người ở đây mua sắm xong cũng không muốn rời đi, chính là muốn đứng xếp hàng.

| Mà người mà Tường Từ phái tới cũng động tâm tư.

Bọn họ nhìn những người xếp ở năm vị trí đầu kia, ánh mắt lấp lóe, trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào để xử lý mấy người đó.

| Đến lúc đó thừa dịp đêm tối ra tay, bọn họ có thể lén hạ độc thủ.

Nói không chừng mình có cơ hội đứng một chỗ trong thứ tự đó, như vậy bọn họ có thể về báo cáo rồi.

Nếu không lấy được nhẫn trữ vật, bọn họ sẽ bị hung hăng nhục mạ.

| Dựa theo tính khí của Hám Thừa Phong, nói không chừng còn trực tiếp bị giếp chết. - Lúc này, rừng Cổ Chước đã không có vết tích người.

Tất cả đang nhanh chóng rời khỏi khu vực này, trong lòng mọi người đều rõ ràng, đợi ở chỗ này cũng là chuyện rất nguy hiểm.

Một con yêu thú ngang ngược càn rỡ bây giờ đang vừa đi vừa nhảy trong rừng rậm, không hề có ý muốn đi.

Con Giống như Nặc Nhất nói, mặc dù dáng dấp của con yêu thú này xấu vô cùng, nhưng tâm trí cũng không chín chắn, vẫn là một con yêu thú vị thành niên.

Nó xuất hiện ở đây đơn thuần là ngoài ý muốn, đến mức chính những yêu thú này cũng không rõ vì sao rời đi vòng ôm của mẹ mà tới cái nơi quỷ quái này.

| Lúc này ở Hoàng thành sớm đã loạn thành



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play