*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả được bán ra trong ba ngày, mười lăm cái nhẫn dù nói thế nào cũng đủ rồi. - Sau khi Tường Từ dịch dung xong, cũng ung dung lắc lư đi đến lối vào cửa hàng, con người anh ta cũng không quá nguyện ý đi xếp hàng.

Anh ta không ngờ tới, giữa trưa mà cũng có nhiều người xếp hàng như vậy.

Với cả nơi này ầm ĩ vô cùng, xem ra mọi người đang tranh chấp vài chuyện.

"Ông chủ, bán cho chúng tôi một ít đi!"

"Đúng vậy, chúng tôi muốn lắm, cho dù anh tăng giá cũng không thành vấn đề!"

| "Không phải chỉ ba mươi nghìn nguyên thạch sao? Tôi ra một trăm nghìn! Anh bán cho tôi đi!"

Tất cả đều đang nghiêm túc lên tiếng, bọn họ bận rộn thúc giục Trần Bình bán ra nhẫn trữ vật.

Thế nhưng Trần Bình vốn không để ý, anh ngồi yên lặng một bên, xem đám người Thạch Thiệu Thần bận rộn.

| Dù sao những vật này cung cấp có hạn, nếu bọn họ không mua được, vậy cũng không thể trách mình.

Tường Tử rất tò mò bu lại, anh ta tiện tay kéo một người qua đường lại hỏi thăm xem rốt cuộc là có tình huống gì?

GO Người qua đường nhanh chóng rõ ràng những điều mình biết ra, thậm chí còn miêu tả sinh động như thật.

Sau khi nghe được những lời này, Tường Tử hoàn toàn ngây ngốc, anh ta không ngờ tới sẽ còn có chuyện như vậy.

"Anh chắc chắn anh không nói điều chứ? Cửa hàng này thế mà lại bán nhẫn trữ vật chỉ có trong truyền thuyết thôi à, sẽ không phải lừa đảo chứ? Có khả năng chỉ là một cái nhẫn bình thường không?"

| Thằng cho đến khi nghe xong, Tường Từ cũng không nguyện ý tin đây là sự thật.

Anh ta hỏi đi hỏi lại đối phương, làm cho người kia cảm thấy bất mãn.

| "Anh có bệnh không đấy? Hỗ to gọi nhỏ với tôi về cái này làm gì?"

Người qua được cũng không nhận ra người đàn ông dịch dung này là ai, cho nên cực kỳ bực bối rống lên với đối phương một câu.

"Cửa hàng này có tiếng là uy tín, bọn họ sao | bán đồ giả chứ? Đan dược người ta tùy tiện lấy ra cũng đủ khiến chúng ta phải nhìn bóng lưng, anh cảm thấy họ cần phải lừa chúng ta sao?"

Người qua đường này ngược lại không có hi vọng đứng xếp hàng, cho nên chỉ có thể yên lặng đứng cạnh hâm mộ năm người đứng đầu.

| Đồng thời trong lòng thầm thề phải nhanh đi | xoay tiền, nói không chừng lần tới mình có thể đứng hàng trước mấy tên.

"Được rồi, anh đừng nên ở đây làm lãng phí thời gian của tôi, tôi còn phải đi xoay tiền, phải nhanh có tiền mua nhẫn trữ đồ về!".

Nói xong lời này, người qua đường liền nhanh chóng chạy đi.

Tường Tủ đứng trợn mắt há hốc mồm bên cạnh, anh ta cảm thấy tam quan của mình đều muốn sụp đổ rồi.

Nói thật là có nằm mơ anh ta cũng không

ngờ, mình lại có thể nhìn thấy người ta bán công khai nhẫn trữ đồ.

| Chuyện lần này quan trọng, anh ta phải nhanh chóng về báo cáo cho bên trên mới được.

Lúc này Hám Thừa Phong và Cô Tiêu Thị đang hưởng thụ thời gian tươi đẹp của hai người.

Từ khi Cổ Tiêu Thị tiến vào trong phủ, Hám Thừa Phong liền lưu luyến quên lối về, thậm chí còn quên đi những người phụ nữ khác trong nhà.

| Tường Từ đột nhiên đến thăm, khiến Hám Thừa Phong cảm thấy rất bất mãn.

"Có lời gì mau nói, đừng lãng phí thời gian của ông đây, nếu để cho tôi biết anh lại đưa tin tình báo vô dụng, tôi tất nhiên sẽ cho anh biết tay!"

Hai người đang ân ái thì bị phá ngang, Hám Thừa Phong cảm thấy rất khó chịu.

| Cổ Tiêu Thị ở một bên cũng mặc lại quần áo, nhìn qua cũng có chút không vui.

Tường Tử cũng không quan tâm những việc này, lập tức lên tiếng, nói toàn bộ chuyện về nhẫn trữ đồ hôm nay mình thấy ra.

Trong nháy mắt Hám Thừa Phong liền trợn tròn mắt.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play