*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên, Thạch Thiệu Thần lại liếc nhìn | Nặc Nhất và Trần Bình, đối phương đã không chủ
động mở miệng nói, anh ta cũng không tiện chủ động đi gây sự, thế là Thạch Thiệu Thần mang theo cơn tức giận tiếp tục bận rộn.
- Người đàn ông đang nói chuyện nhận thấy chẳng có ai thèm để ý mình, trên mặt thoáng chút gượng gạo.
Ngay sau đó vẻ mặt gượng gạo lại trở nên có chút tức giận. Trước giờ anh ta chưa từng bị người ta phớt lờ như vậy. Ngay cả khi bây giờ tôi đang cùng gia đình bỏ trốn, cũng tuyệt đối không cho phép đám người này đối xử lạnh nhạt với mình như vậy.
"Tôi đang hỏi các người không nghe thấy sao?" Người đàn ông đảo mắt nhìn một vòng, sau đó nhìn thẳng về phía Thạch Thiệu Thần.
Suy cho cùng, Thạch Thiệu Thần là nhân viên phục vụ ở đây, chắc chắn sẽ biết cửa hàng ở đâu.
"Mau nói cửa hàng của các người ra đây, sự | bất quá tam, nếu như anh nghe không hiểu tiếng
người, tôi cũng có thể xử lý theo cách khác." Anh ta nhìn chằm chằm Thạch Thiệu Thần, một tia sát khí lóe lên trong mắt.
Thạch Thiệu Thần nhịn không được lập tức bật cười.
"Cái anh này, vừa nghe khẩu khí của anh thì đã biết anh không phải là người vùng này, lẽ nào anh không biết đạo lý phép vua thua lệ làng sao?"
Mặc dù Thạch Thiệu Thần không biết danh tính của đối phương, nhưng anh ta biết rất rõ rằng anh chàng này cũng chỉ là một người cậy quyền thế mà thôi.
Câu nói của Thạch Thiệu Thần khiến người đàn ông cảm thấy hơi buồn cười.
"Anh đi nghe ngóng thử, Chu Văn Kiệt của thành phố Toại Phong."
Chu Văn Kiệt đắc ý đong đưa cái quạt, trên môi còn nở nụ cười cuồng ngạo, anh ta không tin không ai là không biết cái tên này.
Quả nhiên, mấy người đang xếp hàng sau
khi nghe thấy tên của đối phương, sắc mặt bỗng nhiên tái mét.
Mặc dù họ không đến từ Thành phố Toại Phong, nhưng họ vẫn nghe rõ một số tin đồn về Chu Văn Kiệt. Chu Văn Kiệt là một người độc đoán và tính cách cực kỳ bạo lực, chắc chắn không phải là người dễ động đến. Họ không ngờ Chu Văn Kiệt lại đến thành Thiên Lăng. | "Thật ngại quá, tôi thật sự không biết anh là cái thứ gì, nếu anh muốn mua thuốc hoặc là vũ khí thì xin mời ra đằng sau xếp hàng giùm, đừng ảnh hưởng đến người khác mua đồ." Thái độ của Thạch Thiệu Thân cũng rất cứng rắn.
Là thuộc hạ của Trần Bình, Thạch Thiệu Thần bây giờ cũng có sự tự tin rất mạnh, nếu biểu hiện của bản thân cứ sợ hãi rụt rè, thế chẳng phải làm mất mặt Trần Bình sao?
Nhìn thấy biểu hiện của Thạch Thiệu Thần, Trần Bình đứng bên cạnh cũng gật đầu hài lòng.
Trải qua quá trình rèn luyện của bản thân trong khoảng thời gian này, sức mạnh của Thạch Thiệu Thần cũng đã được cải thiện rất nhiều, có thể nói một mình đứng vững ở nơi này.
Chu Văn Kiệt đã hơi tức giận trước thái độ của Thạch Thiệu Thần, anh ta đóng quạt lại, hậm hực nhìn chằm chằm vào đối phương.
| "Ai nói phép vua thua lệ làng? Sở dĩ bị người ta đè bẹp đến chết, là bởi vì đối phương không đủ mạnh mà tôi, còn tôi thì không như thế, anh biết tôi không đủ sức đè bẹp anh sao?"
Nói đến đây, Chu Văn Kiệt không giấu được sát khí của mình, đám vệ sĩ xung quanh cũng vậy quanh anh ta, dường như đang muốn động thủ.
Nghe những lời này, Trần Bình không nhịn được cười khẩy một tiếng. Người này Ở cửa tiệm của anh gây sự khùng điên, đã khiến anh cảm thấy rất bất mãn rồi. Từ biểu cảm trên gương mặt của mấy người xung quanh cũng có thể nhìn ra được, Chu Văn Kiệt này quả thật cũng là một nhân vật đáng gờm. Nhưng dù là loại nhân vật nào thì cũng chỉ là rác rưởi trước mặt anh thôi.
"Tôi không quan tâm anh là người như thế nào. Tóm lại, bây giờ anh đến thành này, thì chỉ có thân phận là người tị nạn mà thôi, ngoan ngoãn mà ở đây chờ đi."
Lời này của Trần Bình vô cùng ngạo mạn, | bỗng chốc khiến Chu Văn Kiệt cảm thấy không vui.
"Con mẹ nó gan của cậu cũng lớn nhỉ, vậy mà lại dám nói như thế với tôi, ha ha, cái tiệm này