*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình nhìn thấy bộ dáng cần thận dè dặt của đối phương, nhịn không được nð nụ cười, không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao? Thế mà cũng có thể làm cho đám người này đam mê như vậy.
Anh cũng không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp đi về phía Tàng Bảo Lâu mới mờ.
Tàng Bảo Lâu hiện tại còn chưa chính thức mỡ cửa, vẫn còn trong giai đoạn sửa sang.
Nặc Nhất cũng quyết định làm trò bịp bợm, mới nên mới nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
Trần Bình đi tới Tàng Bảo Lâu, thấy được những phong cách trang hoàng quen thuộc, nhịn không được cười lên, không hồ là tới từ xã hội hiện đại, tất cả phong cách đều có vẻ vui tai vui mắt như vậy.
Trần Bình không cố ý che giấu khí tức của mình, lúc anh vừa tới cửa tiệm, Nặc Nhất đã cảm nhận được.
Cô ta nhanh chóng dẫn một đám người xông ra, mừng rỡ như điên nhìn chằm chằm Trần Bình.
"Lão đại, anh cuối cùng cũng đến rồi, chúng tôi đợi anh khá lâu rồi đó!" Nặc Nhất có chút hưng phấn mỡ miệng nói, vì có thể tới nơi này phát triển trước, bọn họ đều là gấp rút toàn lực ứng phó, sắp tắt thờ đến nơi rồi.
Đứng cạnh Nặc Nhất là một cậu nhóc có chút non nớt.
"Nhóc Nãi Hoàng, cháu ở bên này phát triển không tệ nha."
Trần Bình nhịn không được sờ sð đầu đối phương.
Đứa trẻ này không có tên, sau khi đi theo Trần Bình, được anh đặt cho cái tên Trần Nãi Hoàng.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy cái tên này có chút đáng yêu, nhưng mà đối phương đã lớn rồi, cũng có tư cách lấy tên của chính mình.
Cho nên Trần Bình cũng không nói thêm gì, chỉ gọi tên thân mật của đối phương.
Trần Nãi Hoàng nhịn không được lộ ra nụ cưỡi xấu hồ.
"Không có, thực ra cháu cũng chỉ tùy tiện phát triển một chút thôi, may mà có chị Nặc Nhất, nếu không rất có khả năng đã bị người ta tính kế rồi!" Nói đến đây, trên mặt Trần Nãi Hoàng lộ ra một tia vừa nghĩ đã sợ.
Nghe thấy lời này Trần Bình có chút nghi hoặc, anh không rõ ràng lắm rốt cuộc là tình huống gì.
Dựa theo thực lực của Trần Nãi Hoàng mà nói, căn bản không thể gặp được bất kỳ tình huống nguy hiểm nào mới đúng.
Nặc Nhất hơi trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn sắp xếp lại câu chữ một chút, đem tất cả mọi chuyện nói ra.
"Lúc chúng tôi đến đây vẫn luôn tìm vị trí của Nãi Hoàng, nhưng mà dựa theo phương pháp giao hẹn trước đó của chúng ta, chúng tôi vẫn không thề tìm thấy Nãi Hoàng đâu cả."
"Sau đó chúng tôi tìm được tung tích của Nãi Hoàng ở trong tầng hầm của một khách điểm, nhưng mà không được bao lâu, khách điếm này cũng biến mất biệt tích, cho nên sau đó rốt cuộc là tình huống gì, đến bây giờ cũng không tra ra được!" Nói xong, Nặc Nhất có chút khẩn trương nhìn Trần Bình một cái.
"Tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ."
Trần Bình gật gật đầu, anh cũng cảm thấy như thế.
"Lúc trước bắt cháu đi là mấy tên vô cùng lợi hại, vốn dĩ cháu có thể đối phó bọn họ, nhưng không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại sử dụng ám chiêu, cháu lập tức có chút không đánh lại được nhiều người như vậy, liền bị mang đi!" Trần Nãi Hoàng có chút áy náy, cảm thấy mình mang tới phiền phức cho mọi người.
Thạch Thiệu Thần bên cạnh cũng nhíu mày, giúp Nãi Hoàng mắng đám người đó.
"Đám người quả thật là có hành vi mưu tính trước! Nếu không phải chị Nặc Nhất bên này nắm giữ một chút bí phương tìm người, chúng tôi khẳng định không có cách nào tìm thấy Nãi Hoàng!" Sau khi nói xong, Thạch Thiệu Thần thậm chí còn giận giữ đập đập bàn.
"Chuyện này tạm thời đừng nói ra, tôi tin tường chân tướng chuyện này không lâu nữa sẽ rõ ràng thôi."
Trần Bình luôn cảm thấy chuyện này có chút không đơn giản, sau lưng khẳng định cất giấu
- ------------------