*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình và Thi Phán Phong đều không quan tâm Giản Minh Xu đã ngất xỉu, cuối cùng Linh Đạo Nhân vẫn có chút không nỡ, tìm người nâng Giản Minh Xu ra ngoài.
Hai người bọn họ nói thế nào cũng tồn tại tình nghĩa thầy trò, lần này đột nhiên phải từ bỏ Giản Minh Xu, trong lòng khó chịu-cũng rất bình thường.
Nhưng sau khi Linh Đạo Nhân nhìn thấy vũ khí khắp nơi trên đất, tâm tình lập tức có chút biến hóa.
Trước đó ông ta chỉ qua loa liếc mắt một cái, không có cần thận nghiên cứu đồ vật trong này, hiện tại ở trong nhà kho, Linh Đạo Nhân chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Ông ta cũng hiểu vì sao Giản Minh Xu lại động tâm rồi.
Cho dù là thánh nhân quân tử đứng ở đây, cũng sẽ không nhịn được mà động lòng thôi! Nơi này khắp nơi đều là bảo bối, ông ta nhìn thấy nhưng không thể với tới được, nếu đây mà là kho báu của chính mình, vậy địa vị của đạo quán Thanh Phong sẽ một bước bay lên trời, những kẻ kiêu ngạo hống hách kia chỉ có một con đường chết.
Có đủ thực lực, mới có sức mạnh đối mặt với người khác.
Trần Bình tùy ý để đối phương tự mình lựa chọn, dù sao những thứ này chỉ là một đống sắt vụn, lấy ra đề chơi đùa luyện tay mà thôi.
Linh Đạo Nhân ở bên trong chọn lựa tỉ mỉ một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy vài món vũ khí mình vừa ý, thỏa mãn bỏ xuống.
Nhìn thấy bộ dáng của Linh Đạo Nhân, Trần Bình cũng không nhịn được cười cười.
"Phát cho người của đạo quán Thanh Phong các ông mỗi người tùy ý mở miệng nói.
ột món vũ khí đi."
Trần Bình Những món vũ khí này bọn anh quả thật có chút không để vào mắt, cảm thấy lúc nào cũng có thề bị đập nát vậy.
Đệ tử của đạo quán Thanh Phong trái lại rất nghe lời, không có đi khắp nơi, cho nên cũng không biết những chuyện này.
Tất cả mọi người đều thành thành thật thật ở trong phòng tu hành.
Cho nên bọn họ đối với thực lực của chính mình, cùng với thực lực của bọn Trần Bình cũng không biết rõ ràng chênh lệch bao nhiêu.
"Sư huynh, bọn họ ở đây cũng không có nhiều người, sao lại có nhiều biệt thự như vậy nha?" Một đệ tử của đạo quán Thanh Phong tò mò hỏi.
Sư huynh nghe thấy lời này, hơi suy nghĩ một chút: "Em có nhìn thấy những đứa nhỏ kia của bọn họ không, phỏng chừng đây cũng là một loại thế lực giống như môn phái, bọn họ đang bồi dưỡng đệ tử."
Những lời này làm những người xung quanh có chút muốn cưỡi, bọn họ chỉ cảm thấy cái này quả thật quá không có tri thức rồi.
"Không phải chứ, tôi thấy bọn họ chỉ có mấy người trẻ tuổi thôi mà, có trường lão nào đó tọa trấn sao?" Tất cả mọi người đều vô cùng khinh thường đám trẻ con kia.
Bọn họ có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, cũng phải trải qua một khoảng thời gian rất dài bồi dưỡng mới có được thực lực như vậy.
Đám nhóc con kia nhìn qua bé như cái kẹo, căn bản không thể có thực lực quá mạnh.
"Thực lực của đám nhóc này có thể đạt tới khu vực thứ ba cũng có thể được cho là thiên tài rồi, đứa nào cũng nhỏ như vậy, tuyệt đối sẽ không quá lợi hại."
Người của đạo quán Thanh Phong đều nhất trí cho là như vậy.
Lúc này, Linh Đạo Nhân cũng mang một đống vũ khí lớn quay lại chỗ ở của bọn họ.
"Tất cả mọi người đều lại đây, hôm nay phát cho mỗi người một thứ tốt."
Linh Đạo Nhân hưng phấn mỡ miệng.
Trên mặt ông ta mang theo vẻ tươi cười sáng lạn, cảm giác chính mình nhặt được món hời lớn.
Nhìn thấy bộ dáng của sư tôn, mọi người đều tò mò xúm lại, bọn họ đều muốn biết món hỡi lớn trong miệng đối phương là gì.
Linh Đạo Nhân sư tôn luôn vô cùng nghiêm túc, là tồn tại cực kỳ uy nghiêm, thế nhưng ông
- ------------------