*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả thực một chiêu này của anh là từ trên người Cổ Tiêu Thi học được.

Trần Bình cảm thấy mị thuật kia của Cổ Tiêu Thi còn tính là khá được, tương đối có tính ứng dụng trong thực tế.

Nếu như đối phương có thực lực cường đại, nói không chừng có không ít người ở Hoàng Thành đều phải vì thế mà than nhẹ.

Chẳng qua bây giờ anh và đối phương căn bản đã xé rách mặt, cũng không cần thiết phải xoắn xuýt tương lai của người phụ nữ này.

Trần Bình nhanh chóng hỏi xong những điều mà mình muốn biết, làm rõ được mọi chuyện.

Cùng lúc này, cuối cùng bà lão cũng phản ứng lại được, bà ta không nghĩ đến, chính mình thế mà khai hết ra.

Bà lão không ngừng muốn che miệng mình lại, giống như muốn xóa đi tất cả những điều kia khỏi trí nhớ của Trần Bình.

Một chiêu này của Trần Bình không chỉ phong bế đan điền của đối phương, thậm chí còn có thể khống chế động tác của đối phương.

Trần Bình không có nhiều thời gian rảnh rỗi đi đùa giốn người khác, anh nhanh chóng muốn phong bế một hồn một phách của mình, thử đi vào một lần.

“Cậu nhóc, cậu muốn đi vào trong đó thì nhất định phải đưa một hồn một phách của cậu giao cho tôi, bên trong có thứ bổ sung hồn phách cho các cậu, cầm lấy ăn vào là được”

Bà lão kia còn đang không ngừng khuyên nhủ Trần Bình, hy vọng Trần Bình có thể thay đổi chủ ý.

Theo như đối phương thấy, Trần Bình đã sắp đến gần chân tướng rồi.

“Tin tôi đi, không có sự giúp đỡ của tôi, các cậu thật sự không vào được đâu.”

Bà lão nhìn thấy Trần Bình đi về phía chỗ sâu, trong nháy mắt lập tức hoảng sợ không thôi, khàn giọng kêu to.

Trần Bình lập tức phát hiện ra bí mật của đối phương, bà ta nhất định không hy vọng chính mình đi vào chỗ sâu bên trong hang động, vì thế mới có thề không ngừng kêu to như thế.

Nhìn dáng vẻ kia của bà ta đã có chút thất thố.

Sư Chấn Thiên đi thằng đến chỗ bà lão, rất khinh thường bồ một cái vào gáy bà ta.

“Bà già này thật đúng là quá ồn ào!”

Toàn bộ quá trình bà lão này vẫn luôn gào thét, thật đúng là có chút đáng ghét.

Trần Bình đi vào chỗ sâu bên trong hang động, phát hiện ra một thứ đồ vật giống như lổng thủy tỉnh, bên trong chứa một hồn một phách của rất nhiều người.

Nhìn thấy những thứ này, Trần Bình cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Có một hồn một phách vẫn đang ngoan cường phát sáng, chứng minh người này vẫn còn sống, mà phần lớn một hồn một phách khác đã sớm ảm đạm, không còn ánh sáng nữa.

Chẳng qua cho dù bọn họ sống hay chết thì đám một hồn một phách này đầu có thể đưa đến tác dụng rất lớn.

Một khi đối phương muốn luyện chế thứ gì đó, nhiều hồn phách như thế hoàn toàn đủ dùng.

Trần Bình liên tục xác định suy nghĩ đối phương là người của ma giáo, anh cũng không vội xử lý số hồn phách này mà chính là quay đầu nghiên cứu bức tường bị lấp kín.

Bức tường bị lấp kín này nhìn qua vô cùng thần bí, quan trọng nhất chính là bên cạnh còn có một dấu hình bàn tay.

Trần Bình đưa tay lên sờ thử, phát hiện không có một xíu phản ứng nào.

“Phong bế một hồn một phách của chính mình”

Trần Bình quay đầu dặn dò một câu.

Nghe thấy thế, Sư Chấn Thiên lập tức làm theo, anh ta tranh thủ thời gian phong bế một hồn một phách của chính mình, đứng ở bên cạnh mong chờ nhìn Trần Bình.

Trần Bình cũng không nhàn rỗi, anh cũng phong bế một hồn một phách của chính mình, làm xong tất cả, Trần Bình một lần nữa đưa tay đặt ở trong hốc.

Một giây sau, mặt tường này chậm rãi mở ra, lộ ra một con đường đủ cho người ta đi qua.

Trần Bình không nhiều lời, dứt khoát đi vào bên trong, Sư Chấn Thiên cũng theo sát phía sau anh, không chút ý tứ lãng phí thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play