*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối mặt với một kẻ có được tương lai tốt nhưng lại không biết trân quý, Sư Chấn Thiên cảm thấy rất tiếc nuối.
Nếu như đối phương đã nguyện ý muốn chết, như vậy Sư Chấn Thiên sẽ không từ chối.
“Ranh con, tôi nói cho cậu biết, ở chỗ chúng tôi, chúng tôi có quyền quy định sẽ bán đan dược như thế nào, cậu đừng có mà càn rỡ, làm loạn ð chỗ này!”
Thái phách lối, vốn dĩ anh ta chính là nhìn tên hề này không vừa mắt.
của Sư Chấn Thiên cũng vô cùng Hơn nữa đối phương vừa mới làm bị thương đám người Thạch Thiệu Thần, từ trước đến nay, mấy anh em này luôn là người vô cùng thành thật, anh ta rất chán ghét loại tên hề hung hăng càn quấy này.
Đoán chừng ngay cả chính bản thân Tỳ Hưu cũng không nghĩ ra, bời vì bản thân mình xấu xí mà bị người ta oán hận như thế.
Tỳ Hưu cơ bản không muốn dây dưa dài dòng gì với đối phương, theo như anh ta thấy, viên đan dược này chắc chắn phải là của mình.
“Bớt nói nhảm đi! Ông đây có tiền, chỉ hỏi anh một câu, đan dược này có bán hay không!”
Anh ta rất nghiêm túc mỡ miệng, rất có dáng vẻ muốn trực tiếp đi lên cướp.
Nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược đó của đối phương, Trần Bình không kìm lòng được cười khẩy một tiếng.
Anh liếc mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên, nếu như đối phương thật sự dám làm ra loại chuyện đó, vậy thì hôm nay, nơi này chính là chỗ táng thân của anh ta.
Sư Chấn Thiên rất đồng ý với suy nghĩ của Trần Bình, tuy hai người chỉ đơn giản giao lưu, chẳng qua Sư Chấn Thiên đã rất hiểu trong lòng Trần Bình nghĩ gì.
Quả nhiên trong đầu thằng cha này không nghĩ đến chuyện tốt.
Sau khi Sư Chấn Thiên từ chối, Tỳ Hưu trực tiếp vươn tay ra hướng về phía đan dược.
Nếu như đối phương đã không muốn lấy tiền, vậy thì anh ta sẽ trực tiếp dùng phương pháp cướp đoạt.
“Các người đừng có mà rượu mời không uống lại chỉ thích uống rượu phạt."
Tỳ Hưu không nói hai lời, anh ta dứt khoát ra tay, muốn nắm lấy đan dược trong tay.
Ngay tại lúc anh ta cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, không nghĩ đến lại đột nhiên túm phải tay của Sư Chấn Thiên.
Quan trọng hơn là trong tay đối phương thế mà có một đôi bít tất.
Nói một cách chính xác thì hiện tại chính mình đang nắm đôi bít tất trong tay đối phương.
Nhìn thấy cảnh này, Tỳ Hưu cũng cảm thấy nhục nhã, trong nháy mắt anh ta vung tay lên, có chút ghét bỏ vung tay trên không trung một lúc, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn đối phương.
“Anh là biến thái à?“ Tỳ Hưu thật đúng là không nghĩ tới, thằng cha này thế mà dùng bít tất để ứng đối.
Trên mặt của anh ta mang theo vẻ xoắn xuýt, trong lòng đang tự hỏi, rốt cuộc nên xử lý đối phương như thế nào đây.
Trải qua lần giao thủ vừa rồi, anh ta có thể đoán ra được thực lực của Sư Chấn Thiên.
Sư Chấn Thiên trước mắt này là người cường đại nhất mà anh ta từng gặp.
Thực lực của thằng cha này tương xứng với mình, thậm chí anh ta còn không có lòng tin có thể đánh bại Sư Chấn Thiên.
Không nghĩ đến ở một nơi cằn cỗi như thành Nhật Nguyệt, thế mà lại xuất hiện một cao thủ như thế.
Chẳng qua anh ta nhanh chóng nghĩ thông suốt, Tàng Bảo Lâu bán ra đan dược trân quý như thế, nhất định sẽ phái cao thủ đến tọa trấn.
Cho nên hiền nhiên Sư Chấn Thiên chính là người bảo vệ đan dược kia.
“Nếu như các người không bán viên đan dược kia, dù sao anh cũng phải nói cho tôi biết nguyên nhân chứ?”
Nhìn thấy thực lực của đối phương cường đại như thế, Tỳ Hưu cũng quyết định nói chuyện một cách cần thận.
Anh ta đứng ở bên cạnh, hơi nghi hoặc hỏi.
Nếu như đối phương không đưa ra một lời giải thích hợp lý, anh ta sẽ không tùy tiện rời đỉ.
Nặc Nhất nghe được câu này thì bất đắc dĩ nhún vai.
Rõ ràng cô ta đã giải thích qua, chỉ là thằng
- ------------------