*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lão nhị là một người tương đối thằng thắn, sau khi anh ta xác định đối phương là một người tốt thì bắt đầu trắng trợn oán hận người kia.
“Nếu như không phải do gặp một kẻ quái lạ, chúng tôi cũng không cần phải mai danh ần tính như thế.
Trên mặt của anh ta mang theo vẻ bất đắc dĩ, đối với việc này, anh ta cảm thấy vô cùng bất mãn.
Nghe thấy mọi người bàn tán như thế, Hám Thừa Phong cũng cảm thấy hứng thú, ông ta muốn biết rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Dù sao thì loại chuyện này ông ta cũng chưa từng nghe thấy, chưa từng gặp phải.
Thế giới này có đông đảo người tu hành, theo lý thuyết mà nói không thể nào vô duyên vô cớ có mâu thuẫn.
Đều nói ba mươi năm hà tây ba mươi năm hà đông, không ai mãi mãi thấp hèn, không ai biết trước được liệu một giây sau, kẻ thù của mình có thể đột nhiên quật khời hay không.
Nếu như đề đối phương đột nhiên mạnh lên thì đó chính là ác mộng của mình.
Cho nên trừ khi gặp phải vấn đề khó giải quyết, hoặc là thù giết cha, mối hận cướp vợ gì đó, không ai sẽ tùy ý đi trêu chọc kẻ địch.
Theo lý thuyết mà nói, đám người đi săn này là những kẻ có cơ hội mạnh lên nhất.
Không nghĩ tới lại có người sẽ tùy ý đắc tội với kẻ đi săn.
“Người kia có dáng vẻ như thế nào, anh ta trêu chọc đến nhóm người các cậu ở đâu?”
Trong mắt Trần Bình lóe lên nghỉ hoặc, nhìn dáng vẻ của năm người này, mỗi người bọn họ đều bị thương không nhẹ.
Hơn nữa còn có hai người là dùng đan dược để cứu trở về một mạng, cho nên đối với vị cường giả vô duyên vô cớ xuất hiện này, Trần Bình cảm thấy rất hứng thú.
Tất cả mọi người đều rơi vào trong hồi ức, anh một câu tôi một câu nói, rất nhanh đã hình dung ra dáng vẻ của người kia.
Hám Thừa Phong nghe được hình dung của bọn họ, vẻ mặt của ông ta cũng trở nên có chút xoắn xuýt, ông ta cảm thấy hình như mình đã gặp đối phương ð đâu đó.
Bởi vì dáng dấp của người này quả thật bị hình dung rất “nổi bật”
, có chút đặc sắc, chỉ cần là người gặp qua anh ta thì gần như đều có thề phân biệt ra thằng cha này là ai.
Tường Tử đứng ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ như có điều suy ngHĩ.
Anh ta cũng cảm giác người kia vô cùng quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra.
“Tôi cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu đó."
Hám Thừa Phong cau mày, quay đầu nhìn thoáng qua Tường Tử, muốn anh ta có thể cho bản thân một câu trả lời.
Dưới sự nỗ lực của hai người, bọn họ nhanh chóng nhớ ra được thân phận của đối phương.
“Tôi biết rồi, thuộc hạ theo sát thành chủ của thành Hoa Duyệt, có phải là dáng vẻ như thế?" Hám Thừa Phong đột nhiên vỗ đùi một cái, đối với phát hiện của mình, ông ta cảm thấy rất hài lòng.
Ông ta không nghĩ đến chính mình lại có thể nhớ ra thân phận của thằng cha này.
Tường Tử ðở bên cạnh dùng sức gật đầu, anh ta cũng cảm thấy người này quả thật rất phù hợp.
với hình dung của đối phương.
Chỉ có Hám Thiên Lăng một người đứng bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy mỡ mịt.
Anh ta hôn mê trong một khoảng thời gian dài, thật sự không nhố nổi mấy chuyện vớ vần đó.
Những người khác cũng hơi nghỉ hoặc một chút, không biết rốt cuộc thằng cha kia là ai? “Đám người đi săn các cậu, chắc hẳn phải biết thành Hoa Duyệt đúng không?”
Hám Thừa Phong cũng không kìm lòng được, muốn phổ cập kiến thức cho mọi người.
Người ở đây đều lộ ra vẻ tò mò, đám người bọn họ đương nhiên là biết tòa thành trì này.
“Tôi biết, tòa thành trì này vô cùng khó lường, nghe nói bọn họ rất có tiền, hơn nữa muốn ở lại và sinh hoạt bên trong thành thì phải nắm giữ tư cách nhất định mới được...
Nói tóm lại thì dù sao đó cũng là một nơi rất phức tạp."
- ------------------