*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Là khách hàng lớn của Hõi Bảo Lâu, anh ta thường xuyên nhìn thấy đủ loại cảnh tượng.
Lúc anh ta nhìn thây đống vũ khí và đan dược trưng bày kia, trong nháy mắt cả người bùng nổ.
Những đan dược này chính là đỉnh cấp.
Nếu như có thể mua đến tay, đơn giản mà nói đó chính là hoàn mỹ.
Lâm Phi Vũ là một người trọng hình tượng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã có chút không kiêm chế được, anh ta vội vàng lấy túi trữ vật từ trong ngực ra, đổ một đống lớn nguyên thạch xuống mặt bàn.
“Ông đây muốn mua hết tất cả những thứ này”
Sau khi nói xong những lời này, anh ta bắt đầu di chuyển, bắt đầu chỉ trỏ vào những đan dược và vũ khí mà bản thân mình muốn.
Nhìn thấy đối phương trực tiếp lấy ra nhiều tiền như thế, tất cả mọi người đều có chút luống cuống.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến thẳng cha này thế mà không biết xấu hổ đến mức đó.
“Con mẹ nhà nó...
Chuyện này cũng thật quá đáng.
Có người đi săn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chẳng qua anh ta cơ bản không dám nói thêm gì nữa, chỉ dám nhỏ giọng bực tức.
Thậm chí còn lo lắng những lời này bị người khác nghe thấy được.
Chẳng qua may mắn âm lượng của anh ta đủ nhỏ, mà hiện trường cũng quá ồn ào, vì thế cơ bản không ai để ý đến anh ta.
Những người khác cũng âm thâm nhỏ giọng mắng, nhưng cũng không dám công khai nói gì.
Trần Bình nhìn thấy cảnh tượng này bèn liếc mắt ra hiệu với Nặc Nhất.
Thằng cha này thật đúng là cuồng vọng, anh cơ bản không muốn giao lưu với loại người này.
“Những thứ này một thứ cũng không bán cho anh ta, trước tiên quan tâm đến những khách hàng kia trước.”
Lời nói của Trân Bình trực tiếp cho Nặc Nhất sức mạnh.
Vốn dĩ lúc đầu Nặc Nhất đã muốn làm như vậy, chẳng qua cô ta có chút bận tâm mình làm như thế sẽ khiến Trần Bình không vui.
Nếu hiện tại ngay cả Trần Bình cũng đã nói thế, Nặc Nhất đương nhiên không còn bất kỳ lo lắng gì.
Nặc Nhất nhìn thoáng qua tên lùn này, trực tiếp đi ra đứng trước mặt mọi người.
“Nơi này của chúng tôi không chấp nhận bất kỳ hành vi chen ngang nào, vừa rồi những khách hàng kia có thể dựa theo thứ tự trước đó mua đồ ở chỗ chúng tôi”
“Đến cửa hàng của chúng tôi, cho dù là thân phận nào thì cũng không được hưởng thụ bất kỳ ưu đãi gì."
“Cho dù là người của Hoàng Thành ở chỗ này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng”
Thái độ của Nặc Nhất cũng rất cao ngạo, rõ ràng không có chút ý tứ muốn cho đối phương mặt mũi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT