*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Loan Lão cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, không biết đây là buổi đấu giá như thế nào mà lại có thể hấp dẫn người khác như thế.
“Nếu đã như vậy, mọi người chúng ta cùng nhau đi xem, trái lại tôi muốn biết buổi đấu giá ở nơi này râm rộ như thế nào?”
Sau khi ông ta nói xong câu này thì một hàng người nhanh chóng đi lên, rất nhanh đã đến Hối Bảo Lâu.
Cổ Tiêu Thi đang đứng ở cửa ra vào đủ kiểu không chốn nương thân, đột nhiên nhìn thấy một đống kẻ có tiên xuất hiện trước mặt mình, trong nháy mắt cô ta đã mở to mắt nhìn đối phương.
Cô ta nhanh chóng đi ra đón tiếp, vẻ mặt tươi cười nhìn đối phương.
“Mời các vị khách quý vào bên trong, buổi đấu giá của chúng tôi cũng sắp chuẩn bị bắt đầu rồi”
Đám người Loan Lão mặc trang phục quý giá, vừa nhìn là biết không phải kẻ tâm thường.
Cổ Tiêu Thi là một người phụ nữ gặp qua nhiều loại trường hợp, cho nên cô ta nhanh chóng phân biệt ra thân phận của bọn họ.
Nhìn đối phương có ngạo khí như thế, chắc hản là tới từ Hoàng Thành.
Loan Lão khẽ gật đầu, dẫn người đi lên tầng hai, tùy tiện tìm một cái ghế chủ vị rồi ngồi xuống.
Trên mặt người đàn ông mặc hắc bào lộ ra vẻ nghi ngờ, có chút cảnh giác nhìn quanh mấy lần.
Vì sao buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu mà ở đây lại không có người? “Vừa rồi không phải chúng ta thấy rất nhiều người à?”
Chuyện này khiến người đàn ông mặc hắc bảo cảm thấy không sao hiểu nổi, anh ta không biết nên hình dung tâm trạng của bản thân như thế nào.
Anh ta luôn cảm thấy trong chuyện này hoặc nhiều hoặc ít có điểm không thích hợp.
“Không sao, dù sao buổi đấu giá còn chưa chính thức bắt đầu, chúng ta có thể chờ đợi”
Sau khi nói xong những lời này thì Loan Lão bắt đâu nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có ý định rời đi.
Đám người đàn ông mặc hắc bào là thuộc hạ, đương nhiên không dám có bất kỳ ý kiến gì, chỉ có thể yên lặng đứng ở bên cạnh, chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.
Mà lúc này đám người mà Cổ Tiêu Thì tìm tới cũng đã lục tục đến Tàng Bảo Lâu.
Bọn họ phân bố ở các nơi, sau khi nháy mắt ra hiệu cho nhau thì bắt đầu gây chuyện.
“Bảo ông chủ của cửa hàng này cút ra đây cho tôi, cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”
“Đúng thế, mấy thứ của các người ăn vào chết người có biết không thế?”
Đám người đến gây chuyện này không ngừng tức giận mắng, giống như thật lòng tức giận.
Trong nháy mắt động tĩnh này đã khiển cho mọi người chú ý, bọn họ cũng không tiếp tục ồn ào nữa mà chính là dừng lại bắt đâu xem náo nhiệt.
Nếu như đan dược của Tàng Bảo Lâu thật sự xảy ra vấn đề khi uống vào, vậy thì sẽ không ổn.
Bọn họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán là vì đan dược, rất nhiêu người sau khi mua xong đan dược thì bán sang tay.
Nếu như đan dược kia xảy ra vấn đề, vậy thì cái mạng nhỏ này của bọn họ khó lòng mà giữ được.
Nặc Nhất đang chuẩn bị bán đồ đương nhiên cũng nghe thấy mấy lời này.
Sư Chấn Thiên có tính tình nóng nảy, sau khi nghe thấy những lời này, anh ta đã trực tiếp từ bên trong quây thu ngân nhảy ra ngoài.
Anh ta ghét nhất mãy kẻ ăn không nói có.
Những đan dược đó đều là do bọn nhỏ nghiêm túc luyện chế.
Tuy nói theo như suy nghĩ của bọn họ, chất
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT