*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổ Tiêu Thi có chút sững sờ nhìn cảnh tượng này.

Cô ta không nghĩ đến Lâm Phi Vũ thế mà lại muốn gây sự với đối phương.

Vốn dĩ cô ta muốn nhân cơ hội này khơi thông, xúc tiến tình cảm với Trần Bình, thế nhưng không nghĩ đến giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, Lâm Phi Vũ muốn phá hoại chuyện tốt của cô ta.

Lâm Phi Vũ nhìn thoáng qua người nữ nhân viên trong cửa hàng, len lén liếc mắt đưa tình với đối phương.

Con người của anh ta tuy luôn miệng nói rất sỉ tình, thế nhưng trên thực tế chỉ cần là mỹ nữ thì trên cơ bản anh ta sẽ không buông tha.

Đều nói thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng Lâm Phi Vũ này không giống thế, chỉ cần là mỹ nữ thì anh ta sẽ không quan tâm đối phương có thân phận gì.

Anh ta không chỉ thấy hứng thú với nhân viên trong cửa hàng, hứng thú với Cổ Tiêu Thị, nếu như trong cửa hàng này vẫn còn mỹ nữ thì đều là đồ ăn của Lâm Phi Vũ.

Nữ nhân viên cửa hàng kia nhìn thấy dáng vẻ của đối phương thì hoảng sợ né tránh, trực tiếp quay về phòng nghỉ.

Lâm Phi Vũ thì có chút đắc ý nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Bình, anh ta biết mình thắng chắc rồi.

Chú Vương là quản gia của Lâm Phi Vũ, thực lực không tệ, ngày thường cũng phụ trách bảo vệ an toàn cho Lâm Phi Vũ.

Có chú Vương làm chỗ dựa, trong lòng Lâm Phi Vũ rất yên tâm.

“Cần gì phải ra ngoài chứ? Đánh nhau ở chỗ này không được à?”

Trần Bình không nhịn được bật cười, anh cũng không muốn lãng phí thời gian ð chỗ này.

Vốn dĩ ban đầu Trần Bình đã không có tình cảm gì với Cổ Tiêu Thi, nếu như đã có người muốn ra tay, như vậy anh ta sẽ không thay đổi phương tiết kiệm tiền, cho dù có đập nát mấy thứ kia, cũng sẽ không đến lượt anh bồi thường.

Nghe thấy những lời Trần Bình nói, vẻ mặt chú Vương kia cũng trở nên khó coi.

Ông ta chính là cân nhắc đến phí tổn đắt đỏ phải bồi thường cho những thứ kia, đây tuyệt đối không phải là chỗ thích hợp để đánh nhau, cho nên mới mời đối phương ra ngoài tranh tài một trận.

Không nghĩ đến thằng ranh kia lại giảo hoạt như thế, ở yên trong này, không chịu ra ngoài.

“Nếu như cậu muốn đánh nhau ở chỗ này, ngược lại cũng không sao, chẳng qua nếu như đồ vật trong này hỏng thì chính cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy”

Trên mặt chú Vương lộ ra một tia tàn nhẫn.

Ông ta biết rõ Trần Bình cơ bản không đánh được chính mình, ông ta lại càng rõ ràng hơn, trong Hối Bảo Lâu này có quy định không cho sử dụng nguyên khí.

Vì thế vừa rồi ông ta mới nói những lời kia, đơn giản là vì dọa Trần Bình.

Bảo ông ta đánh nhau ở trong này, gần như là chuyện không thể nào.

Gây chuyện ở Hối Bảo Lâu tương đương với việc cả đời này sẽ bị kéo vào danh sách đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play