*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi Trần Bình về đến đây, Gia Cát Thanh Phong đã nói cho mọi người biết chuyện này.

Trong lòng mọi người có chút xoắn xuýt, bọn họ cũng đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm như thế nào cho phải.

Không ai biết nguy cơ lần này là gì, gia tộc Gia Cát thần cơ diệu toán như thế cũng chỉ có thể ở dưới tình huống hi sinh nhiều năm tu vi như vậy mới nhận được một kết quả đại khái như thế.

Đối diện với nỗi sợ hãi không tên này, trong lòng mọi người cảm thấy rất hoảng hốt.

“Mọi người không cần quá hoảng sợ, nếu như đã là ngày 17 tháng sáu, như vậy chúng ta không cần thiết phải vội vã như thế, chúng ta còn thời gian một tháng nữa, đủ cho chúng ta chuẩn bị”

Trần Bình bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, trong lòng âm thầm cảm thấy có chút không đủ dùng.

Nhưng thời gian ở khu vực đất tổ và ngoại vực có sự chênh lệch, tin tưởng có thể giúp cho bọn họ kéo dài thêm một thời gian.

Bên phía Trần Bình nhanh chóng đưa ra quyết định, sau khi dặn dò mấy chuyện quan trọng khác, anh lập tức dẫn Sư Chấn Thiên đi đến đại lục Cổ Chước.

Sư Chấn Thiên đi đến đại lục này, trong nháy mắt đã cảm thấy nguyên khí vô cùng dồi dào.

“Lão đại, nơi này quả nhiên có chỗ khác biệt, cho dù là ở nơi nguyên khí khôi phục như đất tổ cũng hoàn toàn kém xa nơi này”

Nghe thấy anh ta nói như thế, Trần Bình khẽ gật đầu, quả thật chính là như vậy.

Đây vốn chính là một nơi chuyên dành cho người tu hành, bọn họ đến đây tu hành thì nhất định sẽ làm ít mà công to.

“Chỉ là hình như người nơi này không dễ nói chuyện, dù sao thì người tu hành đều kiêu ngạo, tôi tin chắc hẳn anh cũng biết điều này”

Trần Bình không nhịn được cười, ít nhất anh cảm thấy ngoại trừ tiểu đội săn người kia, cũng không có người tốt nào.

Sau khi Sư Chấn Thiên nghe thầy những lời mà Trần Bình nói, anh ta cũng đắc chí nhún vai đáp.

“Tôi sống nhiều năm như thế, có loại người nào mà tôi chưa từng gặp qua chứ, tôi cũng không tin người nơi này có bao nhiêu xấu xa”

“Nơi này có người xấu thì cũng có người tốt đúng không, tôi cũng không tin vận may của chúng ta lại kém như thế, luôn gặp phải đám người buồn nôn kia”

Nghe thấy anh ta nói thế, Trần Bình khẽ gật đầu, trái lại lời Sư Chấn Thiên nói rất có đạo lý, chính mình đến đây một lần, gặp được những người kia cũng là người tốt.

“Nơi này có một chỗ được gọi là Hối Bảo Lâu, giống như Trân Bảo Các vậy, đều bán những thứ đồ vật trân quý, chẳng qua nơi đó nằm trong thành Nhật Nguyệt, Hối Bảo Lâu này cũng không phải hạng tốt lành gì”

Ấn tượng của Trần Bình với Cổ Tiêu Thi vô cùng kém, rất rõ ràng Cổ Tiêu Thi và Lâm Phi Vũ kia, hai người bọn họ cùng một giuộc.

Trần Bình và Sư Chấn Thiên xuất hiện trong khách sạn, anh cũng nói qua một số tin tức mà mình biết được cho đổi phương nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play