*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những năm gần đây Cổ Tiêu Thi một đường nhanh chóng tăng chức tăng lương, chính là dựa vào mị thuật có một không hai kia của mình.

Từ lúc đầu chỉ là một nhân viên bình thường của cửa hàng, cho đến người quản lý của Hối Bảo Lâu của thành trì Nhật Nguyệt, Cổ Tiêu Thi đã tốn rất nhiều tâm tư.

Ngoại trừ việc có thể xã giao tốt với một đám kẻ có tiền ra, Cổ Tiêu Thi còn tinh thông mị thuật.

Bản lĩnh này của cô ta cũng không phải là thứ mà người bình thường có được.

Để học tập loại bản lĩnh cường đại như mị thuật này, nhất định phải có điều kiện thiên thời địa lợi, đồng thời vốn liếng của bản thân cũng đủ tốt.

Dáng dấp của Cổ Tiêu Thi không tệ, lại thêm thiên phú tu hành của cô ta cũng tạm được, vì thế dưới cơ duyên xảo hợp, cô ta đã đi tu hành loại mi thuật kia.

Không nghĩ đến thoáng một cái đã khiến cho cuộc đời của Cổ Tiêu Thi điên cuồng đi về phía trước.

Ngày bình thường Cổ Tiêu Thi sử dụng mị thuật trong Hối Bảo Lâu, trên cơ bản không hề thua trận.

Cho dù là khách hàng có khó giải quyết đến mấy, Cổ Tiêu Thi đều có thể dễ dàng bỏ vào trong túi, khiến bọn họ ngoan ngoãn mua đồ xong rồi rời đi.

Vốn dĩ lúc đầu Cổ Tiêu Thi muốn dựa vào bản lĩnh của mình khiến cho Trần Bình nói ra lai lịch của viên đan dược kia.

Thế nhưng không nghĩ đến Trần Bình thế mà lại không bị mình làm cho mụ mi.

Mị thuật mà cô ta luôn lấy làm kiêu ngạo kia, thế mà ð trước mặt một người đàn ông không rõ lai lịch lại thua trận.

Như thế này bảo sao Cổ Tiêu Thi có thể chịu đựng được.

Cổ Tiêu Thi hận không thể nào trực tiếp tới tìm Trần Bình, một lần nữa thi triển mị thuật của bản thân, cô ta không tin lại có người đàn ông nào chống cự được sự xinh đẹp của cô ta.

Chẳng qua Cổ Tiêu Thi này vẫn là một người thông minh, cô ta biết bây gið chuyện quan trọng nhất không phải đi giày vò Trần Bình mà chính là phải trấn an cảm xúc của Lâm Phi Vũ trước mới được, đây chính là khách hàng lớn của Cô ta.

“Cậu chủ Lâm à, anh nhìn xem người kia cũng đã đi rồi, chúng ta đừng so đo với anh ta làm gì nữa, chẳng phải là do tôi thấy anh ta là người bên ngoài đến, cho nên mới trước tiên làm ồn định tâm trạng của anh ta trước hay sao?“ "Loại người bên ngoài này không có ràng buộc gì, ngộ nhỡ anh ta làm ra chút gì đó với cậu chủ Lâm anh thì phải làm sao bây giờ?”

Những lời này của Cổ Tiêu Thí rất khó nghe, nói tóm lại qua lời của cô ta, Trần Bình giống như biến thành một kẻ ngang ngược sẽ xuống tay với mọi người.

Lâm Phi Vũ nghe được những lời này lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, dù sao thì Cổ Tiêu Thi chính là đứng trên góc độ của mình, giúp anh ta nói chuyện.

“Cô nói rất đúng, tôi rất vui, chờ ba ngày nữa lúc đến buổi đấu giá, tôi sẽ mang theo rất nhiều tiền đến ủng hộ các cô”

Sau khi Lâm Phi Vũ nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play