*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tòa nhà này gồm bốn tầng, nhìn qua vàng son lộng lẫy, ngoài cửa còn có một đống mỹ nữ với quần áo cồ trang, đang thu hút sự chú ý của rất nhiều khách.
Hơn nữa dáng người của bọn họ rất đẹp, trên mặt đều mang theo chút quyến rũ.
“Anh chàng đẹp trai này, anh có muốn vào xem thử một xíu không? Khoảng thời gian gần đây chúng tôi mới có một đợt tư nguyên tốt lắm đấy”
“Hàng đẹp giá rẻ, cam đoan sẽ khiến anh hài lòng”
“Đi qua, đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ!”
Nghe thấy mấy người phụ nữ này la lên, Trần Bình cũng có chút hứng thú.
Anh chỉ đơn thuần muốn vào xem một xíu, muốn biết bên trong này có dạng bảo bối gì thôi.
Dưới cảnh một đám người chen chúc, Trần Bình cũng đi vào được bên trong cửa hàng.
Đi vào bên trong Trần Bình mới phát hiện, cửa hàng này hoàn toàn không giống như những gì anh đã tưởng tượng.
Cửa hàng này chính là đường đường chính chính bán đồ.
Trần Bình có chút xấu hồ lắc đầu, tranh thủ thời gian ném những suy nghĩ không thiết thực kia ra sau đầu.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đầu của nhân viên bán hàng, Trần Bình đã đi thăm quan một vòng quanh cửa hàng này.
Vừa hay anh cũng có thể nhìn xem trong cửa hàng của thế giới này bán những thứ gì.
Nếu như là Trần Bình của quá khứ, như vậy anh nhất định sẽ cảm thấy ngạc nhiên với mức độ cao cấp của những thứ bán trong cửa hàng này.
Chẳng qua lúc này anh đã khác biệt, anh có thể luyện chế ra đan dược và vũ khí đỉnh cấp, tầm mắt đương nhiên là cao hơn không ít.
Những thứ này quả thật tốt hơn so với thứ ở đất tổ rất nhiều, nếu để cho những người của tông môn ẩn thế đó nhìn thấy, đương nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Thứ ngang nhau ở đây chính là cảnh giới tu vi.
Trần Bình tùy tiện nhìn qua mấy nhân viên trong cửa hàng, rõ ràng bọn họ đều là người của khu vực thứ bảy đỉnh phong.
Hơn nữa đó chỉ là những nhân viên thông thường mà thôi, Trần Bình rất rõ ràng, cửa hàng này tuyệt đối có đại thần tọa trấn.
Anh đương nhiên sẽ không muốn gây chuyện rắc rối ð đây, Trần Bình tùy ý đi dạo, sau khi đại khái hiểu biết một vài thứ, lúc này anh muốn nhấc chân lên tầng hai.
Nhưng nhân viên của cửa hàng lại ngăn Trần Bình lại.
"Rất xin lỗi thưa anh, hiện tại tạm thời tầng hai của chúng tôi còn chưa mở."
Thái độ của nhân viên cửa hàng này rất tốt, Trần Bình cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu dự định xoay người rời đii.
Anh quả thật không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào lên tầng hai.
Ngay tại lúc Trần Bình đang định rời đi thì nhân viên cửa hàng lại nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT