*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông ta không nghĩ đến Trần Bình thế mà lại làm ra quyết định như vậy.
Ai cũng rất rõ ràng, bên trong tông môn này có không ít tư nguyên, vốn dĩ bọn họ là tông môn được truyền thừa nhiều năm, có rất nhiều nội tình, lại thêm trong khoảng thời gian này bọn họ đã nuốt chừng không ít tông môn nhỏ, nhất định tư nguyên nhiều vô số kể.
Đổi mặt với dạng tư nguyên như thế, Trần Bình thế mà lại tùy ý chắp tay nhường cho, bá lực này quả thật không ai có thể là đối thủ.
Ít nhất thì Úy Trì Luyện Thiết ông ta không thể làm một cách thoải mái như thế.
Sau khi Đan Đồ Tử nghe được những lời Trần Bình nói thì cả người ông ta run lên, ông ta chỉ ước gì có thể chém chết Trần Bình thành muôn mảnh.
Ông ta quả thật là bại tướng, nhưng bại tướng đó cũng chỉ là dưới tay Trần Bình mà thôi.
Hiện tại Trần Bình lại muốn giao ông ta cho Úy Trì Luyện Thiết xử lý, đây chẳng phải là nhục nhã ông ta sao.
“Khoan đã!" Đan Đồ Tử nghiêm túc mờ miệng, cho dù ông ta có chết cũng nhất định phải chết một cách có tôn nghiêm mới được.
Nghe thấy đối phương lên tiếng, Trần Bình hơi nghỉ hoặc quay đầu lại.
“Là cậu đánh bại tôi, tôi cũng chỉ thừa nhận Đan Đồ Từ tôi không bằng cậu, thế nhưng cậu lại giao tôi cho bại tướng dưới tay tôi xử lý là có ý gì, cho dù phải chết, ít nhất cũng phải để cho tôi chết một cách có tôn nghiêm chứt”
“Từ trước đến nay tông môn của chúng tôi là người vô cùng có khí phách, cậu không thể nhục nhã chúng tôi như thế được!”
Trong lòng Đan Đồ Tử tràn đầy tức giận nói.
Trên thực tế thì bản thân ông ta cũng không muốn chết, chẳng qua là thật sự tức không chịu nổi, Trần Bình thế mà lại giao ông ta cho tên phể vật Úy Trì Luyện Thiết này.
Những trưởng lão khác đều có dáng vẻ do dự nhìn chằm chằm Đan Đồ Từ, bọn họ sợ Đan Đồ Tử nói sai câu nào đó.
Tuy nói đúng là có lúc Đan Đồ Tử có vốn để ngông cuồng, nhưng điều này cũng không thể đại biểu cho bọn họ có vốn đề phách lối.
Dưới tình huống có thể sống, chẳng ai có khả năng lựa chọn cái chết cả.
Cho dù gặp phải cảnh bị Trần Bình nhục nhã, nghỉ hoặc, hoặc là bị tra tấn một cách tàn khốc, bọn họ cũng tình nguyện tham sống sợ chết đề giữ tính mạng.
Vẻ mặt của các trưởng lão khác nhau, chẳng qua cho dù như thế nào cũng có thể nhìn ra được, bọn họ không muốn nghe theo Đan Đồ Tử.
Một trong số những trường lão cắn răng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Úy Trì Luyện Thiết.
“Trước đó là do chúng tôi có mắt không tròng, còn mong tông chủ của Luyện Khí Tông tha thứ cho chúng tôi, quả thật chúng tôi đã làm sai, tôi đồng ý gia nhập vào Luyện Khí Tông, trở thành chó săn trung thành nhất của Luyện Khí Tông."
Từ trước đến nay vị trường lão này luôn là một người thông minh, ông ta biết rõ bây giờ lựa chọn thỏa hiệp chính là phương pháp tốt nhất, loại chuyện quy hàng này chính là nắm giữ, cũng là cơ hội.
Một khi cơ hội không đúng, cho dù có nịnh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT