*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói gì thì nói người phụ nữ này cũng chỉ là một người phàm mà thôi, sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ được chứ, cho dù không cần giám thị, bọn họ cũng không cần lo lắng người phụ nữ này sẽ chạy trốn.

"Đi thôi, chúng ta vào trong xem, đừng lãng phí thời gian trên người mụ già này nữa”

Đám đệ tử thúc giục nhau, bọn họ còn muốn làm nhanh để đi nghỉ ngơi nữa.

Nhân cơ hội này, Ngô Hưng Khôn tranh thủ thời gian len lén chạy ra, anh ta nhìn thấy một đám đệ tử ngu xuẩn kia, trong lòng không kìm được mà cười khẩy.

“Ha ha ha, thật đúng là một đám ngớ ngần, ngay cả chiến thuật giương đông kích tây cũng chưa từng nghe qua, cũng không biết làm cách nào mà bọn chúng sống được đến tận bây giờ”

Ngô Hưng Khôn không ngừng cười lạnh, anh ta điên cuồng trào phúng người khác.

Lúc anh ta tùy tiện đi đến cửa chính, vừa khéo liếc mắt thấy mấy người đệ tử đang ngồi uống nước ở đối diện.

Lần này Ngô Hưng Khôn trợn to mắt.

Vốn dĩ anh ta cho rằng tất cả mọi người đều đã đi vào bên trong tìm mình, thế nhưng không nghĩ đến, bọn họ còn đề lại một đám người canh trừng ở cửa ra vào.

Đám đệ tử này đương nhiên cũng nhìn thấy Ngô Hưng Khôn, bọn họ quay sang nhìn nhau, lập tức không biết nên nói gì cho phải.

“Sao thằng cha này lại chạy ra ngoài thế?”

“Tôi cũng đâu biết, chúng ta cùng nhau uống nước, sao tôi nhìn thấy anh ta ra ngoài lúc nào chứt”

“Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Chúng ta không thề để anh ta chạy mất”

Đám đệ tử thương lượng với nhau trong giây lát, rất nhanh đã đưa ra quyết định trừng trị Ngô Hưng Khôn.

Trên thực tế bọn họ cũng không phải người canh giữ cửa ra vào.

Chỉ là bọn họ đi ra ngoài lắc lư một lượt, sau đó cảm thấy hơi mệt, trở về nghỉ ngơi một chút mà thôi.

Không nghĩ đến vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.

Rất nhiều đệ tử trực tiếp cùng nhau xông lên, nhào về phía Ngô Hưng Khôn.

Đối với thân thủ của bản thân, Ngô Hưng Khôn cảm thấy rất tự tin, anh ta cảm thấy chỉ là một đám đệ tử nhãi nhép mà thôi, cơ bản không đáng đề nhắc đến.

"Nếu các người đã muốn tìm chết như thế, vậy tôi sẽ không bỏ qua cho các người nữa.”

Ngô Hưng Khôn cười nói khiêu khích với đối phương, ngay sau đó anh ta nhanh chóng lao vào cận chiến với đám đệ tử kia.

Lúc anh ta cùng đối phương tác chiến mới phát hiện ra loại tư tưởng ếch ngồi đáy giếng của mình nghiêm trọng như thế nào.

Ngày bình thường bọn họ đều là đệ tử trong tông môn tự mình đấu với nhau một trận.

Là người cùng một tông môn, thứ tu hành cũng giống nhau, chẳng qua thiên phú khác biệt mà thôi.

Cho nên nói về phương diện tu hành, thực lực của tất cả mọi người cũng không tính là quá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play