*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng bọn họ cũng hiểu rằng đan dược này có thể bán càng ngày càng đắt hàng, thậm chí là cung không đủ cầu.

Trần Bình không thể nào lấy một giá tiền cố định mà bán cho bọn họ.

Trừ khi có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, nếu không thì giá cả của đan dược này chỉ có cao không có thấp.

Không có ngưỡi nào mà không muốn sở hữu loại đan dược hoàn hảo như thế này.

Vẻ mặt của những trường lão khác cũng tươi rói.

Đại đa số người bọn họ cũng không có tự đi tham gia buổi đấu giá kia, cho nên cũng không rõ về chuyện này lắm.

Bọn họ chỉ biết là tông chủ cầm một thứ đan dược vô cùng thần kỳ về, tất cả đều được mua từ một người tên là Trần Bình.

Vì để mua được đan dược này mà Đan Tông đã tốn không ít tiền.

Ngay cả tông chủ cũng ăn nói khép nép chào hỏi người đó.

Bọn họ cảm thấy đối phương không chỉ đơn giản là bán đan dược, mà còn đang cố ý chà đạp lên tôn nghiêm của Đan Tông bọn họ.

Có một số người vô cùng khó chịu, mà có người lại cảm thấy nên nhìn về phía trước.

Đám người ngoan cố thì cảm thấy cho dù như thể nào thì Trần Bình cũng không cướp được thị trường của Đan Tôn bọn họ.

Dù sao thì đối phương chỉ có một người, mà bọn họ lại có nhiều người như thế.

Cho dù tốc độ luyện đan của anh ta có nhanh tới đâu cũng không thể nào liên tiếp luyện chế ra mấy trăm viên đan dược hoàn hảo như thể.

Thị trường đan dược cấp cao chỉ dành cho những người có địa vị cao thượng, mà đan dược phổ thông mới là cái quen thuộc với toàn bộ giới tu hành.

Cho nên bọn họ chẳng hề lo lắng Trần Bình sẽ chiếm thị trường của bọn họ.

Bọn họ cũng chẳng cảm thấy Trần Bình có gì đặc biệt hơn người, lúc cần thiết thì ra tay giết chết là được rồi.

Dù sao đến lúc đó mọi người ai cũng không chiếm được đan dược! Bọn họ ôm suy nghĩ vò đã mẻ không sợ rơi, hoàn toàn không đề Trần Bình vào mắt.

Mà một đám người khác thì muốn tông môn càng ngày càng phát triển.

Bọn họ cảm thấy Trần Bình mới là xu thế tương lai.

Nếu như Đan Tông có thể theo bước đối phương thì chẳng còn gì tốt bằng.

Dù sao Đan Tông cũng chẳng hề có cách luyện chế ra loại đan dược này, nếu có người có thể nhận Trần Bình làm thầy, sau đó học tập kỹ thuật của anh ta thì sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho Đan Tông.

"Tôi đến thăm tông môn của em gái mình thì có vấn đề gì không?" Trần Bình mờ miệng nói với vẻ khinh thường.

Anh hoàn toàn chẳng thèm để đám người này vào mắt.

Loại người có thể đánh nhau tới một mất một còn vì mấy viên đan dược thì có gì hay để e dè chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play