*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong nháy mắt người trẻ tuổi này cảm thấy tay phải vô cùng đau nhức, trực tiếp ôm lấy tay.
Anh ta có chút kiêng dè nhìn trái nhìn phải một chút, cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nói tóm lại cảnh tượng vừa rồi đúng là quá đáng sợ.
Mình tự nhiên lại bị thứ gì đó đánh vào tay một cách khó hiểu, hơn nữa còn cực kì đau đớn, nhưng anh ta lại không tìm thấy thứ đó.
Mà quan trọng nhất là, vừa rồi mặc dù anh ta đang dạy bảo Bạch Kim Ngân, nhưng vẫn luôn liếc về phía Trần Bình, cũng không phát hiện Trần Bình làm ra hành động gì, có vẻ như Trần Bình cũng chỉ đơn giản là ngồi ở chỗ đó xem náo nhiệt mà thôi.
Nhân lúc đối phương ngây người, Bạch Kim Ngân cũng nhanh chóng mở miệng giải thích.
“Thật sự là ngại quá, tôi chỉ thấy người anh em kia ngồi gần tôi hơn một chút, cho nên tôi mới chủ động đi chào hỏi anh ấy trước, xếp hạng không phân theo trước sau mà, chúng ta đều là người cùng nhau ngồi thuyền đi ra ngoài chơi, đương nhiên là phải giao lưu tạo quan hệ thật tốt" Bạch Kim Ngân cũng là một người rất biết cách nói chuyện, anh ta lập tức mở miệng thuyết phục mọi người, có ý để mọi người duy trì lý trí.
Trần Bình cũng không nói cái gì, anh chỉ yên lặng ngồi ð bên cạnh, chờ đợi đến mục đích.
Muốn đến quần đảo Tây Hải, đi đến hòn đảo cuối cùng nhất định phải đi qua một vùng san hô, nơi này nhìn qua vô cùng đẹp đẽ, bình thường lặn xuống nước sẽ rất đẹp.
Chỉ là bây giờ khắp nơi đều đang đồn ở đây có hải tặc xuất hiện, nên đã không còn ai dám tới đây lặn nữa, vì thế nơi này cũng bị bỏ hoang.
Bạch Kim Ngân và cặp vợ chồng kia nói chuyện một lát, cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán, trực tiếp lựa chọn ngậm miệng.
Có nhiều thời gian rảnh như vậy, còn không bằng anh ta đi ngắm phong cảnh một chút.
Phong cảnh của quần đảo Tây Hải rất không tệ, luôn mang đến cho anh ta một loại cảm giác rất rung động.
Đôi vợ chồng trẻ cũng yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thán sức mạnh của thiên nhiên.
Toàn bộ hành trình Trần Bình đều ngồi ở bên cạnh, không nói một lời, anh gần như không chỉ đang quan sát vùng biển này, còn đang quan sát người trên thuyền.
Việc này đúng là quá trùng hợp, mình vừa mới phát hiện ra những bí mật này, ngày hôm sau đã có người đồng hành với mình đi đến hòn đảo nhỏ cũng không được chào đón lắm này.
Nếu không phải anh không tiện từ chối đối phương, anh cũng sẽ không tới đây, làm một du khách cực kỳ bình thường đâu.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, bọn họ đều thông qua camera đề quan sát tình huống nơi này.
“Hai chúng ta chia nhau ra tiếp cận, anh phụ trách bắt người bên này...
Mà em phụ trách dẫn mấy người Bạch Kim Ngân đi.”
Người đàn ông giàu có kia đang thấp giọng dặn dò cái gì đó với bạn gái của mình, nhìn dáng vẻ này hình như là có rất nhiều chuyện muốn đối
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT