*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy dấu chân trên người đổi phương, còn có quần áo bị đốt cháy khét và đầu tóc bị sét đánh dựng hết cả lên, Lưu Hoàng Trạch cũng không dám tưỡng tượng rốt cuộc đối phương đã phải trải qua cái gì.
"Trưởng lão! Trường lão, sao đột nhiên ông lại biến thành bộ dạng này!”
Lưu Hoàng Trạch cũng không đoái hoài tới Trần Bình, trực tiếp nhào về phía Đan Đạo Tử.
Đan Đạo Tử là cha mẹ áo cơm của mình, là một người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, sao ông ta có thể rới vào tình cảnh đáng thương như thế được chứ? Nghe thấy đối phương la lên, Đan Đạo Tử liếc qua Lưu Hoàng Trạch.
Trong lòng của ông ta cũng đã sớm cực kì căm hận Lưu Hoàng Trạch rồi.
Nếu không phải tên này cứ bắt ép mình đi giết Trần Bình, ông ta cũng không thể trờ nên chật vật như thế này, vì đối phó với tia sét của Trần Bình, bây giờ giá trị nguyên lực của ông ta đã hết sạch, chỉ có thể tự mình đi bộ về đây.
Đường đường là một trường lão tông môn, thế mà đi ra bên ngoài còn phải tự mình đi bộ, đây đúng là xấu hổi! Là người của tông môn Ấn Thế, từ trước đến nay ông ta chẳng thèm ngó tới mấy thứ như điện thoại và tiền mặt.
Cho nên khi ông ta gặp một chiếc xe taxi, lúc muốn đi, lại bởi vì không có tiền nên bị người ta mắng cho một trận.
Lần này giá trị nguyên khí của ông ta gần như bị tiêu hao sạch sẽ, căn bản cũng không có biện pháp nào đề khôi phục nhanh chóng, mà tổ chất thân thể của ông ta cũng cực kỳ kém cỏi.
Cho nên đối mặt với những lời nhục mạ của tên tài xế taxi kia, thậm chí ngay cả năng lực đánh trả, ông ta cũng không có.
Ngày xưa là một kẻ mạnh, bây giờ ông ta chỉ có thể yên lặng nghe mọi người trào phúng.
Sau khi giá trị nguyên khí của người tu hành bị hao tổn đến trống rỗng, có thề khôi phục một nửa trong vòng một ngày.
Thế nhưng lần này lại khác, thậm chí ông ta còn phải thiêu đốt một phần sinh mệnh của mình, khó khăn lắm mới chống đỡ được sự tấn công của Trần Bình.
Cho nên giá trị nguyên khí của ông ta đã hoàn toàn bị hao tổn, không thể khôi phục lại trong một thời gian nhanh như vậy.
Chỉ là ông ta sẽ không lựa chọn nói điều này cho Lưu Hoàng Trạch, đây chính là bí mật của ông ta.
Nếu để cho Lưu Hoàng Trạch biết tất cả, không biết sẽ đối xử với mình như thế nào ð sau lưng đâu.
Ông ta còn cần giữ vững được hình tượng cao nhân thế ngoại, đề lừa hai cha con này một chút.
Lúc đầu Đan Đạo Tử cho rằng mình lượn quanh một đoạn đường, Trần Bình đã giết Lưu Hoàng Trạch xong rồi rời đi.
Nhưng ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, thế mà Lưu Hoàng Trạch còn ở nơi này giằng co cùng Trần Bình.
Vào lúc này Đan Đạo Tử vô cùng bối rối, ông ta rất muốn tìm một chỗ trốn đi, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Bình, ông ta lại
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT