*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đạo lý lớn này trái lại khiển cho những người ð đây cảm thấy mơ màng, bọn họ đâu quan tâm đối phương có trí thật xa hay là trả thù gì đó, bọn họ chỉ muốn biết Trần Bình có thật sự giỏi như thế không thôi.

Cho dù Trần Bình có là cao thủ luyện đan đi chăng nữa thì đến sau cùng cũng không thể nào thuộc về bọn họ.

Đời này chỉ có thể giống như chim hoàng yến bị giam bên trong lồng giam nhà họ Hà, tận hưởng cuộc sống trong đó.

Trong lòng Đan Đồ Tử có niềm tin rất mãnh liệt với Trần Bình, ông ta biết, Trần Bình nhất định sẽ chọn gia nhập Đan Tông.

“Rất xin lỗi, tôi không gia nhập bên nào cả.



Trần Bình cười nhạt một tiếng, yên lặng đứng ở một bên.

Nghe thấy những lời này, nhà họ Hà và Đan Tông đều cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ không nghĩ đến Trần Bình lại trả lời như thế.

Hà Đức Trạch đứng ở một bên, sắc mặt của ông ta cũng rất khó coi, ông ta cũng không nghĩ đến Trần Bình lại lật lọng.

Vân Trung Thiên nấp trên tàng cây nhìn thấy cảnh này, không biết vì sao ông ta đột nhiên cảm thấy thoải mái.

Nhìn thấy đám người nhà họ Hà sững sờ, thật đúng là quá sung sướng.

Hà Xử Phong có chút không vui nhìn thoáng qua Hà Đức Trạch, không nghĩ đến ngay cả loại chuyện nhỏ như thế, đối phương cũng không xử lý được.

“Hà Đức Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!”

Hà Xử Phong hung dữ lên tiếng hỏi, chỉ ước có thể trực tiếp cắt bay lưỡi của Hà Đức Trạch.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của gia chủ, Hà Đức Trạch cũng hoảng sợ không thôi, ông ta hoảng hốt đi đến trước mặt Trần Bình, nghiêm túc chất vấn đối phương.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu thế, chẳng phải cậu đã đồng ý với tôi rồi ư?”

“Cậu nói sẽ ra nhập vào nhà họ Hà chúng tôi, chằng lẽ bây giờ cậu lại muốn đổi ý?”

Hà Đức Trạch cảm thấy mình bị người ta chơi cho một vố, trong lòng vô cùng khó chịu.

Thấy dáng vẻ nhìn mình chằm chằm của Hà Đức Trạch, Trần Bình cảm thấy rất buồn cười.

“Ha ha ha, nhưng tôi chưa từng đồng ý với ông mà”

Trần Bình đắc ý lên tiếng, nhìn qua rất có dáng vẻ vô lại.

Anh biết rõ, giao tiếp với đám người này cũng không thể quá chính nhân quân tử.

Đám người này đều không phải hạng người tốt lành gì, nếu như thể hiện quá mức tầm thường, chỉ cần vài phút là sẽ bị bọn họ nhục nhã.

“Chắc hẳn ông cũng biết tôi có rất nhiều đan dược, hiện tại tôi cũng có thể lấy ra một viên cho các ông xem.



Trần Bình lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, đưa cho Đan Đồ Từ.

Đan Đồ Tử nhìn thấy viên đan dược quen thuộc kia, ông ta cần thận nâng niu trong lòng bàn tay, khẩn trương nhìn theo Trần Bình.

“Viên đan dược này.

Có công hiệu là?”

Sau khi nói xong mấy lời này, trong nháy mắt Đan Đồ Tử đã cảm thấy hối hận.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play