*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông cụ Hầu nghiêm túc đứng ð một bên gật đầu, không nói đến cái khác, chỉ nói Trần Bình có được loại đan dược thần kỳ kia, cũng đã đủ đề cho người ta cướp đoạt đến vỡ đầu rồi.
"Căn cứ vào suy đoán của cậu, người của tông môn Ấn Thế sẽ tiến vào Thế Tục vào lúc nào" Trần Bình cũng không lãng phí quá nhiều thời gian trên đề tài này, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Phàm, muốn biết đáp án.
Nghe thấy anh nói vậy, Diệp Phàm hơi suy nghĩ một chút.
“Chắc phải cần thời gian một tháng, những người này cũng cần đầy đủ thời gian để đi thăm dò Thế Tục, bọn họ chưa bao giờ rời khỏi tông môn Ấn Thế, muốn tiếp xúc với những thứ này còn cần một chút thời gian.”
Nghe anh ta nói như thế, Trần Bình khẽ gật đầu.
“Tôi cần nhanh chóng tăng thực lực của mình lên trong vòng một tháng."
Nghe thấy lời này, đáy mắt của mọi người ở đây đều hiện lên một vẻ cần thận.
Bọn họ biết rất rõ ràng, một khi tông môn Ấn Thế xuất hiện, tất cả mọi người sẽ gặp phải một loạt nguy hiểm.
“Nếu đã như vậy, vậy tôi có thể dẫn anh đến một chỗ để luyện tập, nơi này vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu như anh có thể còn sống trở về, vậy chắc chắn anh sẽ có thu hoạch không hề nhỏ đâu”
Diệp Phàm nghiêm túc đề nghị, mặc dù nơi này cực kỳ nguy hiểm, nhưng nguy hiểm luôn luôn tồn tại cùng cơ hội.
Dưới đáy mắt đám người Sư Chấn Thiên hiện lên một vẻ lo lắng, vừa nghe nói sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ đều không muốn để Trần Bình đi mạo hiểm cho lắm.
Nhưng Trần Bình không có lựa chọn nào khác.
“Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Ngay lúc mọi người đang nói chuyện trời đất, mấy dì nấu cơm trong bếp cũng đã bê đồ ăn lên, không thể không nói kỹ thuật nấu cơm của bọn họ đứng hạng nhất, mọi người đã ngửi thấy thơm từ xa, khen không dứt lời.
“Mấy anh em mau ăn đi, ngày mai mọi người còn có rất nhiều nhiệm vụ đấy!”
Trần Bình cười tủm tỉm nói, mấy dì trong bếp đúng là vô cùng bận rộn, sau khi bọn họ nấu cơm xong cho đám người này rồi, lại bắt đầu nấu cơm cho đám trẻ con.
Những đứa trẻ này ai nấy cũng đều ở tuổi đang lớn, sức ăn cũng rất lớn.
Mấy người Sư Chấn Thiên vừa nghe Trần Bình nói muốn sắp xếp nhiệm vụ, trong nháy mắt đã lộ ra ánh mắt hưng phấn, bọn họ đều rất muốn được trọng dụng.
“Bên trong mọi người thì Sư Chấn Thiên có thực lực cao nhất, sau này anh cần phải bảo vệ mọi người cho tốt đấy”
Trần Bình gắp một miếng thức ăn, cười híp mắt mỡ miệng nói.
Cho dù Sư Chấn Thiên không tu hành, cũng có thể chậm rãi tăng thực lực lên được, loại thiên phú được ông trời ưu ái này của anh ta, quả thực là khiến cho người ta vô cùng đố ky.
“Cậu cứ yên tâm đi, nếu như thật sự có
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT