*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không biết lúc trước sao bản thân mình lại nhìn trúng Viên Tiếu Ai, đưa cho ông ta cơ hội thăng chức rất nhanh.
“Tiền bổi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác cả, thằng ranh con kia thật sự rất lợi hại."
Viên Tiếu Ai lúng túng lên tiếng..
Hiện tại ông ta đã vô cùng căm hận Trần Bình.
“Thật đúng là phế vật, lúc trước chẳng biết tại sao tôi lại nhìn trúng ông nữa.”
Thiên Thương Lan hừ lạnh một tiếng: “Ông đưa địa chỉ của cậu ta cho tôi."
"Tôi đến đó bắt sống cậu ta, ở trước mặt của tất cả mọi người hủy bỏ tu vi của cậu ta, giúp ông khôi phục lại danh dự”
Nghe thấy đối phương nói như thế, Viên Tiểu Ai cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Cho dù Thiên Thương Lan nhục nhã mình như thế nào, chỉ cần ông ta đồng ý giúp đỡ chính mình, Viên Tiếu Ai đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
“Căn cứ theo thông tin của tôi, thằng cha này có liên quan rất sâu với người của Luyện Khí Tông, đoán chừng Luyện Khí Tông chính là hậu trường đứng phía sau của cậu ta, còn có học viện người tu hành Thượng Kinh kia nữa cũng là hậu trường của cậu ta, hiện tại cậu ta đang ở trong đó.”
Viên Tiếu Ai vội vàng nói ra, không ngừng bôi đen hình tượng của Trần Bình, thậm chí nói hết thế lực phía sau của Trần Bình mà mình biết cho đối phượng nghe.
Nhìn thấy dáng vẻ kiêng kị của Viên Tiếu Ai, Thiên Thương Lan vỗ cùng khinh thường.
“Không phải chỉ là hai thế lực nhỏ thôi à, có gì hơn người chứ."
“Học viện người tu hành Thượng Kinh, ha ha ha, thật đúng là buồn cười, sao lại có loại thể lực như thể tồn tại chứ?" Thiên Thương Lan nói xong mấy lời này thì lấy từ trong ngực ra một viên đan dược đưa cho Viên Tiếu Ai.
“Uống nó đi, ông thật đúng là quá mất mặt”
Ông ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của Viên Tiểu Ai thì chỉ cảm thấy mắt mình bị mù.
Đợi Viên Tiểu Ai cung cấp địa chỉ cho ông ta, thân hình ông ta trực tiếp lóe lên, biến mất khỏi nơi này.
Lúc này đây ở học viện người tu hành thượng kinh.
Ông cụ Hầu đang ngồi trong phòng làm việc để nghiên cứu công pháp, đột nhiên trong lòng cảm thấy run lên, giống như chuẩn bị có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
“Sao mình lại có dự cảm xấu mãnh liệt như vậy nhỉ? Chẳng lẽ lại sắp có chuyện gì xảy ra à?”
Vẻ mặt của ông cụ Hầu có hơi khó coi, dựa theo lý thuyết mà nói, ông ta:sẽ không có cảm giác như vậy mới phải.
Ỡ trong giới tu hành, thực lực của mình đã xem như là đỉnh phong, rất ít người có thể gây ra uy hiếp như thế với ông ta.
“Có lão đại chuẩn bị tới ư?" Ông cụ Hầu nhíu mày, đi đến bên cửa sổ, nghiêm túc nhìn về phía phương hướng biệt thự của Trần Bình.
Ông ta biết rõ đệ tử của học viện kia cơ bản không cách nào dẫn được một vị đại năng như vậy đến, chỉ có Trần Bình mới có bản lĩnh đấy mà thôi.
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT