*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sư Chấn Thiên vô cùng ngông cuồng, đối với loại phụ nữ như thế này, anh ta muốn trực tiếp giết chết.
Nếu không phải lý trí đang khống chế anh ta, anh ta đã sớm ra tay giải quyết mụ già này rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng đó của Sư Chấn Thiên, trong nháy mắt Dương Quế Lan đã cảm thấy sợ hãi.
Nếu như đối phương là một người có lý trí, như vậy Dương Quế Lan cũng không quá mức sợ hãi.
Dù sao thời gian dài bà ta đều dựa vào cáo mướn oai hùm mà sống, một khi thái độ của đám người này dịu đi, bà ta sẽ vô cùng phách lối.
Nhưng khi bản thân mình đụng vào cọng rơm cứng, bà ta sẽ biết cái gì gọi là sợ hãi.
Những người khác có chút hoảng hốt nhìn qua đám người Sư Chấn Thiên, không nghĩ đến Sư Chấn Thiên lại kiêu ngạo như thế, còn dám đối xử với mẹ Giang Uyền như vậy.
“Anh đừng như thế!”
Nặc Nhất có chút cuống cuồng, sợ Sư Chấn Thiên sẽ đắc tội với người ta, sau cùng rơi xuống kết cục không tốt.
Thế nhưng đối với chuyện này, Sư Chấn Thiên chẳng chút sợ hãi gì, ngược lại anh ta còn cảm thấy có chút đắc ý.
"Sơ cái gì chứ?”
Anh ta cơ bản không sợ ai tìm đến mình gây rắc rối.
Nhìn thấy cảnh này, Nặc Nhất hoàn toàn luống cuống.
“Anh điên rồi à, đây chính là mẹ của chị Giang Uyển đấy, có quan hệ không đơn giản với lão đại nhà chúng ta.
”
Quan hệ giữa bọn họ rất tốt, cho nên tất cả mọi người đều rất lo lắng bởi vì một số việc nhỏ mà sinh ra mâu thuẫn không cần thiết.
Nghe được những lời Nặc Nhất nói, vẻ mặt Dương Quế Lan cũng trở nên vô cùng ngông cuồng, giống như nhớ lại thân phận của bản thân, trong nháy mắt bà ta đã quên đi sợ hãi.
Con nhóc kia nói rất đúng, chính mình chính là mẹ vợ của Trần Bình, tuy nói chỉ là nửa mẹ, nhưng nói gì thì nói, địa vị của bà ta cũng lợi hại hơn đám người ở đây nhiều.
Chẳng lẽ ở nơi này, bà ta còn không thể lăn lộn? Nghĩ đến đây, trên mặt Dương Quế Lan hiện lên vẻ đắc ý, bà ta trực tiếp đi đến trước mặt Sư Chấn Thiên, cũng không đề ý đến vẻ mặt của đối phương, Dương Quế Lan lấy hết dũng khí trào phúng Sư Chấn Thiên.
“Ranh con, chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó của mày mà còn muốn đấu với tao ư? Mày cũng không hỏi lại lão đại của mình xem tao là ai?”
“Tao nói cho mày biết nhé, hôm nay xem như mày đã hoàn toàn chọc giận tao rồi đấy, sau đó tao sẽ nói cho Trần Bình, bảo Trần Bình đuổi mày ra ngoài!”
Dương Quế Lan lời trong lời ngoài đều là đắc ý, tuy đám người Nặc Nhất không tin Trần Bình sẽ đuổi Sư Chấn Thiên, nhưng nói cho cùng bọn họ không muốn Trần Bình khó xử.
“Con rể của bà đang bế quan, bà đừng ở đó gây rắc rối cho con mình, chúng tôi rất bận rộn, không có thời gian lãng phí với bà”
Sau khi nói xong những lời này, Sư Chấn Thiên trực tiếp quay người rời đi, cơ bản không muốn lãng phí thời gian tốt đẹp lên người đối phương một xíu nào.
Nếu như anh ta có thời gian rảnh, còn chẳng bằng đi chơi hai ván game cho thoải mái.
Nhìn thấy Sư Chấn Thiên đắc ý rời đi, sắc mặt của Dương Quế Lan trở nên vô cùng khó coi, bà ta trực tiếp muốn đi tìm Trần Bình, nhưng người ở đây đều nhất trí nói Trần Bình đang bế quan, điều này khiến cho Dương Quế Lan rất đau đầu.
“Móa nó chứ, không tìm được Trần Bình, tôi còn không tìm được con gái mình ư?”
Dương Quế Lan giận dữ không thôi, quay đầu trở về tìm con gái.
Lúc này Giang Uyên cũng biết đại khái mọi chuyện, tâm trạng bây gið của cô không tốt.
Giang Uyển thật đúng là không nghĩ đến, trên thế giới này lại còn có thứ như giới tu hành ần thế.
Hơn nữa hiện tại đám người này đã tìm đến cửa, thời gian còn lại của bọn họ không nhiều lắm.
Ngay tại lúc Giang Uyển đang nghĩ xem có