*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói tóm lại, cứ có một đứa trẻ mới được sinh ra trên đời này, thì nghiệp vụ của bọn họ sẽ không dừng lại. “Các anh em, cũng không biết là người nào có lòng tốt, lại giúp chúng ta tập trung tất cả những đứa trẻ đó lại một chỗ, lần này chúng ta kiếm được một khoản tiền lớn rồi!" Tên của người đàn ông tàn nhẫn là Ôn Xương Vận, anh ta chính là một đại sư huynh khá lợi hại ð Thiên Âm tông.

Lần này anh ta dẫn bảy người tới đây chấp hành nhiệm vụ.

Chỉ tiêu của mỗi người bọn họ là năm đứa trẻ.

Bọn họ phải bắt được ít nhất ba, bốn đứa trẻ trở về thì mới có thể khiến cấp trên hài lòng được. Từ xưa tới nay, Ôn Xương Vận chính là tỉnh anh luôn luôn hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần nào anh ta cũng có thể hoàn thành vừa đủ vừa nhanh chóng.

Cho nên lần này anh ta cũng có đủ tự tin. “Theo như điều tra của chúng ta, thì người này đã dẫn ít nhất hơn trăm đứa trẻ trở về, vậy là mục tiêu hai tháng này của chúng ta đều đã hoàn thành xong rồi!" “Ai nói không phải chứ, chúng ta còn có thể lén nuốt mấy đứa trẻ, đến lúc đó, còn không phải thực lực sẽ từ từ tăng lên hay sao?”

Trên gương mặt của người nào cũng mang theo nụ cười xán lạn.

Bọn họ đã tường tượng đến bộ dáng nâng cao cấp bậc của mình. Ôn Xương Vận cũng cười đắc ý, thực ra anh ta cũng đang có ý này.

Theo như tính toán của anh ta, ngoài việc có thể hoàn thành mục tiêu hai tháng nhanh chóng ra, thì bọn họ còn có thể chia nhau mỗi người ba đứa! Ba đứa trẻ này ít nhất cũng có thể nâng cao mấy cảnh giới nhỏ cho bọn họ. “Đi, chúng ta mau đi xem thử nào!”

Lúc này, đám trẻ kia đều đang tận hưởng nước thuốc của Trần Bình. Mỗi đứa trẻ đều đã được trải qua việc kiểm tra.

Người mà Trần Bình muốn nhận, nhất định phải đơn thuần, lương thiện và chính trực.

Sau khi trải qua kiểm tra, thì những đứa trẻ này có thể vào ngâm mình trong nước thuốc. Thiên phú của những đứa trẻ này cũng không tốt như Mễ Lạp, cho nên khi ngâm trong nước thuốc đều không nhịn được mà liên tục khóc to.

Nhưng những đứa trẻ bước ra từ cô nhi viện này vẫn luôn cực kỳ hiểu chuyện.

Bọn nhỏ biết rất rõ, chỉ có kiên trì thì bản thân mới có thể trở nên mạnh hơn. Bọn nhỏ đều biết chú Trần Bình của mình là người tốt.

Lần này dùng nước thuốc tắm rửa, cũng là để cho các em được khai thông con đường tu hành. Hơn trăm đứa trẻ, người nào cũng đều đang kiên trì.

Cho dù các em có đau đớn đến thể nào cũng không lựa chọn lùi bước. Đám người Trần Bình nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy vô cùng cảm động, không thể không nói những đứa trẻ này thực sự quá kiên cường! Chỉ có Mễ Lạp đang đứng ð bên cạnh không nói chuyện, cô bé thật sự không cảm thấy việc này có gì cảm động hết.

Không phải chỉ là ngâm nước thuốc thôi sao? Đây không phải là chuyện rất thoải mái hay sao? “Chú, dì, tại sao vẻ mặt của mọi người đều bối rối như vậy ạ? Lẽ nào mọi người cảm thấy





- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play