*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không ngờ cái đám người này lại nói ông ta là cao thủ Bán Bộ Bị Ngạn, câu nói này cũng có chút ý vị sâu xa. Viên Tiếu Ai nhìn thấy bí mật của mình bị người ta vạch trần, trong đáy mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Ông ta vất vả lắm mới xây dựng được hình tượng ở trước mặt đám đệ tử này, lẽ nào nó lại sắp bị phá hỏng hoàn toàn ngay vào giờ phút này hay sao. “Cái gì, vậy mà lại là khu vực thứ bảy sao, chuyện này không có khả năng cho lắm thì phải?" Nhị trưởng lão, người may mắn duy nhất còn sống sót, trên gương mặt lộ ra vẻ nghỉ ngờ, bởi vì ông ta quá phế vật, cho nên Trần Bình hoàn toàn không liệt ông ta vào hàng mục tiêu công kích. Chính bởi vì vậy, ông ta mới có thể thành công tránh được một kiếp.
Khi biết được thực lực của tông chủ cũng không phải là Bán Bộ Bỉ Ngạn, người kinh ngac nhất không thể nghi ngờ gì chính là vị nhị trường lão này.
Lúc trước ông ta đã từng ra trận với tông chủ, cho nên biết rất rõ thực lực của tông chủ không có khả năng là khu vực thứ bảy. “Đã tìm được người rồi, hình phạt nên đưa ra cho bọn họ cũng đã đưa rồi, chúng ta đi thôi.”
Trần Bình ra lệnh một tiếng, rồi trực tiếp dẫn người rời đi. Anh cũng không tò mò rốt cuộc nguyên nhân khiến thực lực của đối phương thay đồi là gì, anh chỉ cần biết đối phương là một tên phế vật không hơn không kém là được. Sư Chấn Thiên không nói hai lời, mà trực tiếp xoay người lời đi, anh cũng không muốn lãng phí sinh mệnh ở nơi này. Đám đệ tử của Luyện Khí tông vừa bước vừa quay đầu lại, tuy cảm thấy có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục thu phục bọn họ, nhưng vừa nghĩ đến một trận chiến ngày hôm nay, bọn họ lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. “Thật không dám giấu diếm gì, vừa rồi tớ đã quay lại!" “Ha ha, tớ cũng thế! Về nhà còn phải từ từ khoe ra nữa chứ!”
Đám đệ tử của Luyện Khí tông đều rời khỏi nơi này với với vẻ mặt hớn hở.
Trên gương mặt của người nào cũng mang theo nụ cười đắc ý, e rằng đây là một trận chiến đấu nhẹ nhàng nhất trong cuộc đời này của bọn họ. Viên Tiếu Ai nhìn thấy bộ dáng rời đi thật đắc ý của Trần Bình, trong lòng nổi lên vô số lửa giận.
Ông ta rất muốn trừng trị Trần Bình một trận cho ra trò, nhưng vừa nghĩ đến những biến cố đã xuất hiện này của mình, trong nháy mắt đã mất lòng tin. Nếu ông ta vẫn còn nằm trong trạng thái đỉnh cao, thì muốn giữ lại cái mạng của Trần Bình, còn không phải là chuyện dễ dàng hay sao? Ông ta sẽ để cho đối phương chế giễu mình một cách vô cùng khoa trương như vậy ở nơi này hay sao? Lần này mặt mũi của ông ta xem như hoàn toàn mất sạch rồi. Tin rằng sau khi chuyện lần này qua đi, uy nghiêm của ông ta ở trong tông cũng sẽ sụt giảm rất nhiều, những đệ tử đó phần lớn sẽ có ý kiến nghiêm trọng về việc này.
Chuyện lần này dẫn đến tổn thất không ít đệ tử.
Một chiêu chiến thuật phong hỏa lôi điện của Trần Bình, đã thành
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT