*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi cũng rất tò mò, người đàn ông như thế nào mới có thể xứng với em Văn Thanh của chúng ta“ Trong lời nói của anh ta đều là trào phúng, nếu như Úy Trì Văn Thanh đã che chờ cho Trần Bình, như vậy đã đủ chứng minh thằng cha này chính là phế vật.
Trần Bình cảm nhận được uy áp do đối phương phóng ra, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.
Chút tài mọn đó đối với anh mà nói không tính là gì.
Anh cũng chẳng phải loại người chịu thua thiệt, thằng cha này muốn uy hiếp chính mình, vậy phải làm tốt chuẩn bị bị anh trừng trị.
Nguyên khí trên người Trần Bình dao động, trong nháy mắt một luồng nguyên khí cường đại trực tiếp bị bắn ra.
Trương Nhĩ Hãn vẫn luôn đang suy tư xem như thế nào đề lừa gạt Úy Trì Văn Thanh đến tay, cơ bản không chú ý đến Trần Bình.
Trần Bình đột nhiên bùng nổ nguyên khí, trực tiếp đánh lên người của đối phương.
Trương Nhĩ Hãn còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, một giây sau đã bị đánh bay, ném đến trên chiếc xe Rolls-Royce của anh ta.
Nhìn thấy cảnh này, Úy Trì Văn Thanh khẽ che miệng cười.
Cô ta cũng không nghĩ đến Trần Bình thế mà lại đột nhiên ra tay như vậy.
Trương Nhĩ Hãn chật vật từ xe bò ra, chiếc xe sang trọng yêu dấu của anh ta bị đập thành một cái hố to, mà trên người anh ta cũng nhiều thêm mấy vết thương.
“Được lắm, lại có thể khiến tôi bị thương, tôi nhớ kỹ anh rồi.”
Sau khi anh ta nói xong những lời này thì đi thẳng đến phòng nghỉ.
Hiện tại trạng thái của Trương Nhĩ Hãn thật sự quá kém, anh ta nhất định phải tranh thủ thời gian điều chỉnh xong.
Cho dù anh ta có oán hận Trần Bình như thế nào cũng không dám xuống tay với người ta trong sơn trang Nhật Nguyệt.
Sơn trang Nhật Nguyệt là một thế lực rất khủng bố, nó không thuộc về tông môn, cũng không thuộc về gia tộc, nó giống như một tổ chức tồn tại độc lập siêu thoát vào thế tục.
Trần Bình nhìn thấy đối phương xám xịt chạy đi, có chút ngoài ý muốn.
Vốn dĩ cho rằng thằng cha này sẽ nhân lúc lửa giận ngập trời đấu với mình một trận.
Không nghĩ đến anh ta lại giống như một tên hề chạy trối chết, cảnh tượng này nhìn có chút buồn cười.
“Anh cho rằng ai cũng giống như mình dám ra tay ở sơn trang Nhật Nguyệt ư?”
Úy Trì Văn Thanh không nhịn được trêu đùa một câu, trên mặt mang theo thẹn thùng.
Tính cách có thù tất báo của người đàn ông này quá hay.
“Sơn trang Nhật Nguyệt không cho phép người ta ra tay ư? Nơi này lợi hại như thế à2”
Trên mặt Trần Bình mang theo nụ cười, trong lòng rất hứng thú với nơi này.
“Sơn trang Nhật Nguyệt tồn tại rất lâu rồi à?”
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT