*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Tường Long bị Trần Bình công kích phá vỡ tâm ma, vốn dĩ anh ta vô cùng suy yếu, đối mặt với khí thế hung mãnh đó của kiếm phá ma, anh ta chỉ có thể gắng gượng chống cự.

Ngay trong nháy mắt khi mũi kiếm chỉ vào đầu, hai mắt Trần Tường Long đột nhiên khôi phục như thường, không còn là hai con ngươi của mãng xà nữa mà biến thành màu sắc của loài người.

Có lẽ chính Trần Bình cũng không đề ý đến điểm này, anh chỉ muốn giết người đàn ông kia thôi.

Có loại thủ đoạn mạnh mẽ như thế, Trần Tường Long hoàn toàn có thể giết người trong vô hình.

Quả nhiên người của Độc Tông, một người cũng không thể giữ lại.

Một kiểm đâm trúng hầu, trong nháy mắt khi kiếm pha ma tiếp xúc với thân thể của Trần Tường Long, anh ta lập tức nổ tung thành khối thịt nát.

Kiếm phá ma ẩn chứa lực sấm sét, sao có thể là thứ mà phàm nhân như Trần Tường Long có thể chịu đựng được.

Giải quyết xong kẻ vướng víu này, Trần Bình tìm kiếm khí tức của Giang Uyển, đi thẳng đến gara của biệt thự.

Lúc này đây hai người Giang Uyển và Mễ Lạp đang bị trói lại, tiện tay ném trong gara, hai người đều hôn mê, nhìn qua là trúng kế của kẻ địch, bị làm cho hôn mê.

Trần Bình đi lên phía trước, phóng ra nội khí, trực tiếp cởi dây thừng.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên hai mẹ con, truyền nguyên khí vào trong cơ thể hai người bọn họ, để bọn họ khôi phục lại bình thường.

“Trần Bình!”

Sau khi tỉnh lại, Giang Uyển trực tiếp ôm lấy Trần Bình, trong đáy mắt hiện lên sự áy náy.

Cô không nghĩ đến chính mình ngay cả con gái cũng không bảo vệ tốt.

Mắt Mễ Lạp nhập nhèm, cô bé đưa tay ra dụi mắt: “Cha ơi, cuối cùng cha cũng về rồi, trước đó có rất nhiều người xấu muốn bắt con và mẹ đi."

Trần Bình đưa tay xoa đầu Mễ Lạp, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

“Là do người của Độc Tông làm."

Trong ánh mắt Giang Uyển hiện lên vẻ tức giận, đối với Độc Tông, cô rất quen thuộc.

Từ rất nhiều năm trước, Độc Tông đã muốn đưa cô đi, đối với loại hơi thở tanh hôi trên người Độc Tông, Giang Uyền hết sức quen thuộc.

Bọn họ sống trong bóng tối một thời gian dài, lấy máu và thịt tươi làm thức ăn, cho dù có xịt bao nhiêu nước hoa đều không giấu được mùi hôi thối của bọn họ.

Nghe thấy những lời này, Mễ Lạp ở bên mang theo ánh mắt mỡ mịt, không biết cha mẹ đang nói gì.

Trần Bình gật đầu: “Anh vừa mới giết chết người này, chắc hẳn là có thân phận rất quan trọng trong Độc Tông, thực lực của anh ta không thấp”

Thông qua vừa mới giao chiến, Trần Bình có thể cảm nhận được anh ta là một tồn tại vô cùng cường đại.

Chỉ vì mình có vũ khí tỉnh xảo cùng với thân

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play