*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy dáng vẻ Gia Cát Thanh Phong quay người rời đi, Nặc Nhất cũng cảm thấy hơi xấu hồ.

Cô ta không nghĩ ngợi nữa, trực tiếp nuốt viên phục nguyên đan kia vào.

Sau khi nuốt xuống, vẻ mặt Nặc Nhất trở nên vô cùng xán lạn.

Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến trên đời này lại có loại đan dược lợi hại như thế, vừa mới nuốt đan dược xuống, cô đã cảm nhận được giá trị nguyên khí của mình đang nhanh chóng khôi phục.

Mấy phút trôi qua, giá trị nguyên khí của cô ta đã khôi phục về trạng thái đỉnh phong, hơn nữa Nặc Nhất còn có một loại cảm giác, đan dược kia còn chưa hoàn toàn tan hết.

“Thật đúng là lợi hại!”

Nặc Nhất cũng không đoái hoài đến thân phận của mình nữa, trực tiếp nhảy dựng lên, trong lòng tràn đầy vui vẻ nhìn chằm chằm Trần Bình.

Cô ta biết rõ đan dược này là do Trần Bình luyện chế ra, Trần Bình thật đúng là cấp bậc thần vô địch! Nếu như bản thân mình có thể thành công lôi kéo Trần Bình đến Trân Bảo Các, như vậy nhất định Trân Bảo Các sẽ bước lên một tầm cao mới.

Tin tường đến lúc đó, ngay cả Càn Khôn cũng không cách nào làm gì được Trân Bảo Các.

Nghĩ đến những điều này, tâm trạng của Nặc Nhất vô cùng vui vẻ, vừa định nói chút gì đó với Trần Bình, đã thấy Trần Bình vẫy tay với mọi người, ra hiệu cho bọn họ xuống núi.

Tất cả mọi người tương đối đoàn kết, cũng không có ý tứ nghi vấn Trần Bình, mà chính là xoay người đi theo Trần Bình xuống núi.

Chờ đến khi Úy Trì Văn Thanh ứng phó xong với đám người ong bướm kia, muốn đi tìm Trần Bình, lại phát hiện không thấy bóng dáng Trần Bình đâu nữa.

“Người này đúng là xấu xa, rõ ràng khiến cho người ta động lòng, nhưng căn bản không muốn để lại một xíu tin tức liên quan đến mình, cũng không biết về sau tôi phải đi đâu để tìm anh!”

Úy Trì Văn Thanh nhíu mày, tự mình thu dọn đồ ð trong sơn cốc, một mình đi về phía trước.

Dọc theo con đường này, phản ứng của mọi người đều có chút khác nhau.

Vẻ mặt Sư Chấn Thiên tràn đầy tiếc hận, cảm thấy Trần Bình không nên chủ động buông tha một người phụ nữ như thế.

Nặc Nhất thì mang theo vẻ mặt sợ hãi thán phục, vẫn luôn một lòng nghĩ đến việc lôi kéo Trần Bình đến Trân Bảo Các.

Trần Môn Anh thì vẫn luôn duy trì dáng vẻ mê trai, liều mạng sùng bái ông anh hờ của mình.

Gia Cát Thanh Phong thì một đường nhảy nhót về phía Trần Bình, chớp mắt ra hiệu, nhìn rất kỳ quái.

Trần Bình cảm thấy đầu óc của đám người này giống như bị nước vào, có chút không được bình thường.

Đang lúc Trần Bình dự định lên tiếng nói chút gì đó, Gia Cát Thanh Phong đột nhiên kéo Trần Bình sang một bên.

“Lão đại, cậu không biết cô gái vừa rồi à?”

Trên mặt Gia Cát Thanh Phong mang theo



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play