*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn dĩ người của Độc Tông rất giỏi sử dụng độc, Trần Bình trực tiếp lấy ra một giải độc đan, trong nháy mắt đã phá tan tất cả độc tố của bọn họ, thứ đồ chơi này thật đúng là một sự tồn tại vô địch, bọn họ phải sống như thế nào đây? Đây quả đúng là trực tiếp thua! Một khi độc dược của Độc Tông không có bất kỳ tác dụng gì, vậy xem như bọn họ tiêu đời rồi.

Mặc dù người của Độc Tông không hề yếu kém khi đấu một mình, nhưng nói gì thì nói cũng không thể nhanh như khi dùng độc, hiện tại đánh cũng không đánh lại, dùng độc cũng chẳng làm gì được đối phương, bọn họ ngoại trừ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói thì còn có thể làm gì được nữa đây? “Đại ca à, chúng tôi sai rồi, tất cả mọi người chúng ta đều là đến bí cảnh đề tìm kiếm cơ duyên, chúng ta không nhất thiết phải đánh đánh giết giết nhau đúng không?”

Một đệ tử của Độc Tông mạnh mẽ ngầng đầu lên, chắp tay về phía Trần Bình, cười rất xấu hồ.

Ngay sau đó, bọn họ lấy ra hết tất cả những thứ đáng tiền trên người ra, bao gồm cả những độc dược của Độc Tông không dùng hết.

“Chỉ mấy thứ này thôi à2”

Trần Bình nhìn thấy đám người kia lấy đồ ra, phất tay đề Sư Chấn Thiên cầm lấy.

Vẻ mặt của đám đệ tử Độc Tông có phần khó coi, bọn họ đã lấy hết tất cả những thứ đáng giá trên người mình ra, nhưng vẻ mặt Trần Bình vẫn không hài lòng như cũ, điều này khiến cho tâm trạng của bọn họ càng thêm căng thẳng.

Đám đệ tử của Độc Tông cắn răng, lựa chọn cỡi đi lớp áo ngoài, bọn họ cởi sạch quần áo, hai tay giơ lên đưa cho Trần Bình, dùng điều này để chứng minh bản thân không giấu gì.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Bình không nhịn được cảm thấy hơi lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Vốn dĩ anh chỉ muốn lừa gạt đối phương một xíu, nhìn xem bọn họ có thật sự còn giấu đồ gì hay không.

Không nghĩ đến, đám người này vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình, thế mà trực tiếp cời quần áo của mình, cảnh tượng này có chút không quá nho nhã lắm.

Hai người Nặc Nhất và Trần Môn Anh cũng hơi lúng túng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.

Bọn họ cũng không nghĩ đến đám người Độc Tông kia lại to gan lớn mật như thế.

"Độc Tông các người chỉ có một xíu bá lực đó thôi à? Thật đúng là khiến cho người ta thất vọng.



Trần Bình thở dài, nghe giọng điệu này, hình như hơi tiếc nuối.

Trên mặt ba đệ tử của Độc Tông hiện lên sự cần thận, từ trong lời nói của Trần Bình, bọn họ phát giác ra được có gì đó không đúng.

Dưỡng như đám người này cũng không định thả bọn họ.

“Móa nó chứ, người đàn ông này đang chơi chúng ta, tranh thủ thời gian rút lui thôi”

Ba người kia cũng không lo được chính mình có mặc quần áo hay không, không nói hai lời, lập



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play