*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cậu không biết đâu, con chim thổi đó không chỉ cướp đồ của tôi, mà còn j một bãi lên đầu tôi nữa, đây đúng là quá mức sỉ nhục người ta mài”
Nghe thấy những lời oán giận của Sư Chấn Thiên, Trần Bình đột nhiên cảm thấy hình ảnh trong đầu mình vô cùng chân thực. Nhưng, anh lại sinh ra hứng thú sâu đậm đối với bí bảo trong miệng của đối phương, anh cũng muốn biết rốt cuộc thứ đó là gì. “Dù sao thì cũng tới kịp thời gian rồi, chúng ta cứ đi thẳng lên đó xem không phải được rồi sao.
Lúc trước tôi nhìn thấy bí bảo đó bay ra từ đỉnh núi, chúng ta phải mau chóng đi lên núi thôi”
Sư Chấn Thiên trực tiếp biến thành một con sư tử vô cùng to, rồi mang Trần Bình, nhanh chóng leo lên núi.
Dù sao thì hình thể của sư tử cũng to lớn, hơn nữa động tác leo núi cũng cực kỳ linh hoạt, chẳng mấy chốc đã lên trên ngọn núi này. Mà lúc này, một ngày rất nhanh đã trôi quá. Không ít người đang lục tục tiến vào trong bí cảnh.
Tốp người đầu tiên tiến vào bí cảnh có vận may thật tốt.
Cho đến hiện tại, tạm thời vẫn chưa xuất hiện thương vong gì lớn lắm.
Nhưng tốp người kế tiếp tiến vào bên trong thì vận may lại không được tốt như vậy. Bọn họ vừa vào trong rừng cây đã gặp phải kiến hành quân đang tìm điên cuồng tìm kiếm kẻ thù.
Những con kiến lửa đỏ hành quân này có lực chiến đấu mạnh mẽ, lại thêm việc xuất hiện có đôi có cặp, nên thực lực hiển nhiên không thể coi thường được. Những người tu hành có thực lực cực kỳ kém, vừa tiến vào đã bị ép lên con đường chết. Bọn họ đang chiến đấu một cách cực kỳ chật vật, rất nhiều người cũng vì vậy mà bị thương, và trực tiếp mất đi tính mạng. Bọn họ vất vả lắm mới tập trung được mọi người lại, cùng nhau giết chết một đống kiến lửa đỏ, nhưng ngay sau đó kiến chúa lại chui ra khỏi rừng cây, rất có ý định muốn băm thây bọn họ thành vạn mảnh. Bọn họ có thể miễn cưỡng đối phó được với những con kiến bình thường này, nhưng hoàn toàn không thể đối phó được với một con kiến chúa cực kỳ mạnh mẽ. Đặc biệt là những người nhà họ Mạc đó, lần này bọn họ phái đông người tiến vào nhất, cho nên khí thế mới uy mãnh nhất.
Chính bởi vậy nên bọn họ thực sự quá mức kiêu ngạo, mới ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám kiến, từ đó dẫn tới không ít họa sát thân. Mọi người hoảng hốt lo sợ chạy ra bốn phía, sớm đã chạy thoát khỏi hiện trường.
Mà những người không có cơ hội chạy thoát thì chỉ có thể biến thành chất dinh dưỡng cho con kiến. Đám người trẻ tuổi đáng thương, đang phải xử lý cục diện rối rắm mà Trần Bình đề lại một cách điên cuồng.
Nhưng Trần Bình thì lại không biết chuyện này, lúc này anh đã lên đến đỉnh núi. Bấy giờ, dân bản địa ở nơi này vẫn còn nằm trong trạng thái ngủ say.
Cho nên không biết tình hình ở bên này, cũng không có người nào tới giúp đỡ.
Sau đó cũng vì đề phòng bị thú ăn kiến phát hiện ra sự tồn tại của mình, cho nên kiến chúa chỉ dám thi thoảng đi ra làm loạn một trận. Ö một bên khác, Trần Bình vất vả lắm mới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT