*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay khi Trần Bình đang chuẩn bị chạy ra ngoài, thì đột nhiên nghĩ đến Sư Chấn Thiên.
Người này vẫn còn đang đợi mình tới cứu người nữa! Trần Bình lập tức nhanh quay ngược trở lại vực sâu dưới lòng đất, vừa vặn nhìn thấy Sư Chấn Thiên với vẻ mặt chờ mong.
Anh ta cũng có thể cảm giác được rõ ràng động tĩnh ở trong tổ, cũng biết rất rõ Trần Bình tuyệt đối đã gây ra chuyện lớn, trong lòng khỏi có chút nghỉ ngờ liệu Trần Bình có thể cứu mình được hay không.
Nhưng không ngờ ngay lúc mình đang vô cùng lo lắng thì anh lại đột nhiên xuất hiện! Nhìn thấy bộ dáng nước mắt cảm động rơi đầy mặt đó của đối phương, Trần Bình không nhịn được mà thở dài một cách bất đắc dĩ.
Người này đã bị nhốt hơn nghìn năm rồi, nên chắc chắn cực kỳ khao khát sự tự do.
Anh nhét một viên Ấn Nặc đan vào trong miệng của Sư Chấn Thiên, rồi đá một cước vào chiếc lồng giam đơn sơ kia! Sư Chấn Thiên đột nhiên dùng sức, dây xích trên người trực tiếp bị phá vỡ.
Thực ra anh ta đã sớm có thể cởi bỏ dây xích, và đột phá nhà giam, chỉ có điều những con kiến lửa đỏ hành quân này thực sự quá lợi hại.
Lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào anh ta, một khi phát hiện ra sự việc không đúng, sẽ lập tức hạ độc anh ta.
Bị tra tấn nhiều năm như vậy, anh ta đã hoàn toàn không có cách nào phản kháng.
“Bây giờ có thể đi được chưa?”
Trên gương mặt của Sư Chấn Thiên có chút khó tin.
Anh ta vẫn cảm thấy tất cả những chuyện này có chút không được chân thực cho lắm.
Trần Bình nhìn thấy vẻ mặt mù mỡ của đối phương, không nhịn được mà thở hồng hộc vọt lên đá đối phương một cước.
“Còn không đi mau, lát nữa kiến chúa đó đuồi tới thì tiêu đời đó.”
Nói xong lời này, Trần Bình cũng không đề ý đến anh ta nữa mà tự mình thoát khỏi nơi này.
Sư Chấn Thiên nhìn anh nhanh chóng rời đi mà có chút khẩn trương.
Sau khi nhìn thấy bộ dáng nhượng bộ lui binh của kiến lửa đỏ hành quân đối với Trần Bình, trong nháy mắt đã vô cùng tin tưởng.
Anh ta cũng học theo Trần Bình, cùng rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy những con kiến lửa đỏ hành quân đó đang điên cuồng né tránh mình, Sư Chấn Thiên vô cùng vui sướng trong lòng.
Anh ta thậm chí có chút kích động khó kiểm chế nồi trong lòng, vọt lên phía trước, đá một cước dữ dội vào một con kiến lửa đỏ hành quân.
Điều khiến anh ta càng hưng phấn hơn, là sau khi đá một cước này xong, đối phương sững sờ, không phát hiện ra là do ai làm, thì xoay người đánh nhau với con kiến ð bên cạnh.
Nhìn thấy điểm lợi hại của Ản Nặc đan, Sư Chấn Thiên hiện tại chỉ muốn vỗ tay khen ngợi Trần Bình.
Thứ này quả thực không có gì khác biệt với Ấn Hình đan! Trong suốt quá trình chạy trốn, tiếng kêu thảm thiết và sợ hãi của kiến chúa cũng không ngừng vang vọng khắp hang núi, trong nháy mắt đã khiến Sư Chấn Thiên sợ đến mức nổi đầy gai ốc.
“Rốt cuộc bên dưới đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT