*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình từ từ xuất hiện trong vực sâu dưới lòng đất, lọt vào tầm mắt lại là một người đàn ông thoạt nhìn có chút uể oải và không phấn chấn.
Đối phương cũng không ngỡ lại có thể nhìn thấy con người ở đây.
“Vậy mà lại là con người sao? Lẽế nào bí cảnh này đã mở lại sau mấy nghìn năm rồi sao?”
Trên gương mặt của anh ta lộ ra vẻ nghi ngờ, hình như rất hiểu biết về bí cảnh.
Sau khi Trần Bình bước vào xong, mới nhìn thấy hóa ra đối phương không phải là người, mà là một thứ gì đó giống như nửa người nửa yêu...
Nếu anh đoán không lầm thì đối phương hẳn là yêu tộc trong truyền thuyết.
Người này cao ít nhất cũng phải năm mét, mọc ra một đôi tai thú.
Trần Bình mượn ánh sáng mới có thể nhìn thấy rõ tai của đối phương giống như tai của sư tử.
Nhìn thấy bộ dáng của đối phương, Trần Bình có chút khiếp sợ, không ngờ trong bí cảnh còn có cả sự tồn tại của Yêu tộc! Yêu tộc này vừa nhìn đã biết chắc chắn không phải là Yêu tộc bình thường, thân phận và địa vị tuyệt đối không giống bình thường.
Trần Bình tò mò nhìn yêu thú này từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên vẻ nghỉ ngờ.
Xem ra thực lực của đối phương cũng không kém, nhưng tại sao lại bị trói ð nơi này? Cũng giống vậy, con yêu thú sư tử đó cũng tò mò quan sát Trần Bình, anh ta không ngờ lại có thể nhìn thấy con người ở trong sào huyệt.
“Lẽ nào lũ kiến lửa đỏ hành quân đó đã chết rồi sao? Vậy mà cậu lại có thể tiến vào nơi này một cách bình an vô sự như vậy?”
Anh ta rất rõ mức độ lợi hại của những con kiến lửa đỏ hành quân đó, một con người chắc chắn không có cách nào chống lại được nhiều kiến lửa đỏ hành quân đến vậy.
Trần Bình cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương, mà quay đầu lại hỏi: “Anh chính là dân bản địa trong bí cảnh này đúng không?”
Nghe thấy lời nói của anh, trên gương mặt của đối phương lập tức tràn đầy vẻ tức giận.
"Ông đây tới từ Bách Thú Sơn!”
Anh ta giận dữ rít gào, dường như cảm thấy vô cùng bất mãn với việc Trần Bình coi mình thành dân bản địa.
Nghe thấy Bách Thú Sơn trong miệng của đối phương, Trần Bình cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Những vết thương này cũng không thuộc về bí cảnh, mà thuộc về thế giới của hành tinh mẹ.
Nước hồ bên ngoài có chứa kịch độc, nhưng không ngờ đối phương lại có thể tránh được nước hồ mang độc này, rồi lại bị giam trong tổ của kiến lửa đỏ hành quân.
“Anh đã giải độc tố trên hồ nước như thể nào? Theo tôi được biết, thì độc tố của hồ nước này đã tồn tại hơn nghìn năm rồi thì phải?”
Căn cứ theo kinh nghiệm của anh, thì độc tố trong hồ nước cũng không phải được tích tụ một cách dễ dàng như vậy, không tích hơn nghìn năm thì độc tố trong hồ cũng không có khả năng mạnh đến thế.
Nghe thấy lời nói của Trần Bình, đối phương nở nụ cười khinh thường.
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT