*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào giờ phút này đây toàn thế giới đều bị chấn động, mà ở núi Đông Luân, mọi người còn chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tất cả bọn họ đều đang đi tìm thiên tài địa bảo sắp xuất thế, dù sao bọn họ cũng không có công nghệ cao như Gia Cát Thanh Phong, chỉ có thể dựa vào cảm ứng của bản thân với bảo vật để đi tìm kiếm.

Trong lúc bọn họ đang đi dạo lung tung trong núi lại phát hiện đi thiên tài địa bảo kia đã mất đi sự dao động.

Đám người Ngưu Đầu cũng mang theo vẻ lo lắng, bọn họ đi lòng vòng trong núi suốt mấy tiếng, chẳng những không phát hiện ra người mà mình muốn tìm, ngược lại còn mất đi tung tích của thiên tài địa bảo.

Nghe thấy cấp dưới báo cáo, Ngưu Đầu nóng nảy không thôi, gã ta không ngờ rằng nhiệm vụ lần này thế mà lại thất bại.

Nếu để cho cấp trên biết gã ta dẫn theo đám người phế vật như thế, tất nhiên sẽ trách phạt gã ta.

“Con mẹ nhà nó chứ, đám người chúng mày làm ăn kiểu gì thế?”

“Chẳng những không tìm thấy người mà ngay cả bảo bối cũng làm mất!”

“Cấp trên nói thứ bảo bối kia rất quan trong, lần này để tao xem chúng mày trở về sẽ ăn nói kiểu gì.



Ngưu Đầu tức giận chửi mắng, giống như muốn đem tất cả những gì khó chịu trong lòng phát tiết đến trên đầu đám đàn em.

Nói đến mức sắc mặt của một người đàn ông mặc áo đen vô cùng khó coi, lần này gã ta chính là người phụ trách giám sát thiên tài địa bảo.

Rõ ràng trên suốt dọc đường đi, gã ta luôn cảm ứng được sự tôn tại của thiên tài địa bảo, tuy vị trí của nó lơ lửng không cố định, khiến cho gã ta không cách nào xác nhận được, nhưng có thể cảm nhận được một luồng sóng nguyên khí rất rõ ràng, gã ta cảm ứng được điều này.

Nhưng bây giờ dao động nguyên khí đột nhiên không có nữa, gã ta cũng chẳng còn cách nào khác.

“Đây cũng đâu phải lỗi của chúng tôi chứ, thứ này nói không có là không có, chúng tôi có cách nào khác sao?”

“Hơn nữa mấy người mà anh muốn tìm kia, tất cả bọn họ đều xuất quỷ nhập thần, ở trong một ngọn núi lớn như thế, chúng tôi đi đâu mà tìm người đây?”

Gã ta không nhịn được mở miệng phản bác, ngày thường bọn họ cơ bản không dám lên tiếng giải thích.

Nhưng vào lúc này đây, gã ta cảm thấy vô cùng ấm ức, lúc này mới không kìm lòng được nhỏ giọng lẩm bẩm.



















Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play