*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu chuyện này bị truyền tin ra, như vậy nhà họ Tân bọn họ sẽ bị chu di cửu tộc, cả gia tộc từ trên xuống dưới không còn ai có thể sống sót.

Cho dù thế nào Tân Trang Nghiêm cũng không muốn chết.

“Tôi nói tôi nói, chuyện này tôi biết rất rõ, cậu đừng nghe bọn họ nói!" Tân Trang Nghiêm ôm đùi Trần Bình, giống như điên rồi khóc lên.

Hành động này khiến Trân Bình đều đã hơi kinh ngạc.

Người này không đến mức đạt tới cảnh giới sợ chết như vậy chứ? Anh căn bản chưa bày ra thực lực, cũng chưa làm gì, chỉ để lộ thân phận mà thôi, vậy mà khiến Tân Trang Nghiêm bị dọa vỡ mật? “Tân Trang Nghiêm, cậu câm miệng cho tôi”

Tân Lao Cần nổi giận hét lên một tiếng, trực tiếp tay không tóm lấy Tân Trang Nghiêm, ngay sau đó Tân Trang Nghiêm xuất hiện trong tay đối phương.

“Con mẹ nó tôi bảo cậu câm miệng!”

Tân Lao Cần không ngừng gâm thét, hi vọng người này có thể duy trì tỉnh táo, thậm chí ông ta còn không nhịn được tát em trai mình một cái.

Cái tát này khiến Tân Trang Nghiêm hoàn toàn sững sờ, ông ta ngu si đần độn ngồi tại chỗ, không dám nói lời nào, chỉ sững sờ nhìn Tân Lao Cần.

Nhìn thấy Tân Lao Cần vậy mà ra tay ngăn cản Tân Trang Nghiêm, Trần Bình càng thêm chắc chắn, đối phương biết được không ít chuyện.

“Ông đã không muốn cho ông ta nói, vậy thì để ông nói đi, tôi tin trật tự và logic của ông, chắc chắn sẽ rõ hơn em trai ông nhiều.



Trần Bình mỉm cười mở miệng, ngay sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói với Tân Trang Nghiêm.

“Cơ hội để ông nói đã bị anh trai ông cướp đi, cho nên cơ hội sống cũng nhường lại cho anh trai ông.



Bản lĩnh châm ngòi ly gián của Trần Bình không tệ, anh nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu khiến Tân Trang Nghiêm hoàn toàn mất đi lý trí, ông ta xông về phía Tân Lao Cần, nguyên khí lập tức phóng thích ra, hai người chiến đấu với nhau.

Nhưng thực lực của ông ta sao bằng anh trai mình, chỉ mấy phút đã bị đánh bại, trực tiếp bị đánh ngất ném xuống đất.

“Hay cho chiêu châm ngòi ly gián.



Tân Lao Cần không nhịn được mở miệng châm chọc.

Ông ta không nghĩ tới một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, vậy mà có thủ đoạn lợi hại như vậy.





















- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play