*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn chưa dứt lời đã thấy Trân Bình đứng ở cửa, vẻ mặt bà ta trở nên khó coi.
“Sao mày lại đến đây?”
Dương Quế Lan cất nụ cười nịnh nọt đi, vẻ lấy lòng biến thành hèn mọn.
“Chó từ đâu đi lạc vào đây?”
“Mau cút đi cho tôi, ở đây không chào đón cậu.
”
Dương Quế Lan có hơi căng thẳng quay đầu nhìn vào trong phòng, chỉ sợ sự xuất hiện của Trần Bình khiến Vương Chân Tường tức giận.
Tất nhiên Vương Chân Tường cũng nhìn thấy Trần Bình.
Khóe miệng anh ta cong lên thành một vòng cung, hăng hái nhìn Trân Bình.
“Không cần phải gấp, mất tích nhiều năm như vậy khẳng định chưa từng nếm thử mấy món ngon, hay là ngồi xuống đây ăn chung đi?”
Lời nói của anh ta mang dáng vẻ kiêu căng khiến trong lòng Giang Uyển rất bức xúc.
“Còn không mau quay lại đây ngồi xuống? Còn cân mời hay sao?”
“Tên vô dụng này ra ngoài làm mất mặt như vậy, đúng là đáng ghê tởm.
”
Dương Quế Lan không ngừng nhục mạ Trần Bình, vẻ mặt có hơi méo mó.
Thấy vậy vẻ mặt bất đắc dĩ của Giang Uyển càng sâu.
Nghe thấy lời này, Trần Bình nắm lấy tay của Giang Uyển, ngồi một góc bàn khác, yên lặng nhìn đối phương.
Vương Chân Tường tỏ vẻ đắc ý, anh ta muốn làm nhục Trần Bình trước mặt Giang Uyến.
Anh ta muốn cho Trần Bình biết thế nào chính là quyền thế.
“Anh muốn ăn gì thì cứ chọn thoải mái, đừng có khách sáo với tôi.
”
“Ăn xong bữa ăn này rồi thì nhanh chóng ly hôn với Uyển đi, chúng tôi sẽ làm thủ tục kết hôn ngay.
”
Vương Chân Tường ngang ngược nói, trực tiếp ném thực đơn đến trước mặt Trần Bình.
“Cho dù có ăn món đắt tiền nhất cũng được, nhưng mà tôi muốn nhắc nhở anh một câu, không phải là ai cũng có tư cách ăn.
”
Vương Chân Tường nói như thật, vừa nói vừa nhìn Giang Uyển.
Ánh mắt của đối phương khiến Trần Bình bất mãn, nhưng mà Giang Uyển vẫn đang nắm chặt tay Trần Bình khiến anh chỉ có thể nén giận.
Trong lòng Giang Uyển rõ ràng lần này Trần Bình quay về chắc chắn đã bị thương nặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT