*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên thành phố Bạch Đế, một năng lượng to lớn bộc phát, trên trời xuất hiện một hình thái cực.

Thái cực đồ ở giữa lại khiến người ta cảm thấy có luồng ánh sáng rực rỡ.

Ánh sáng lấp lánh nhanh chóng bộc phát tạo thành một hình ảnh khổng lồ.

Hình ảnh đó là một người mặc đồ trắng, gương mặt lạnh nhạt nhìn có vẻ vô cùng đẹp trai khí phách, Dị thú nghe nói vậy thì yên lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu là vậy thì chúng tôi có thể chấp nhận.”

Sau khi nhìn xong, dị thú trực tiếp nhìn về những dị thú khác bên cạnh mình nói: “Được rồi, bây giờ mọi người vào trong đi.”

Những dị thú kia nhất thời kêu lên, dùng một ánh mắt cười đùa nhìn loài người dưới chân họ. Trần Bình thấy vậy thì trong mắt cũng xuất hiện sự lạnh lễo. Những dị thú này sợ là sẽ gây ra trở ngại lớn cho bọn họ sau khi vào bí cảnh. “Thật đúng là có hơi phiền, xem ra sau khi đi vào bí cảnh thì phải đánh một trận thật đã với bọn người đó rồi.”

Bên cạnh Trần Bình, Thẩm Băng Lăng lẩm bẩm. Mà Trần Bình cũng thản nhiên nói: “Không sao cả.”

“Không phải chỉ là một số dị thú thôi sao, không gây ra được sóng gió lớn gì đâu.”

“Trong những dị thú này đều không phải là những kẻ dễ đối phó, tất nhiên là bọn chúng cũng sẽ để ý đến đồ bên trong thành phố Bạch Đế”

“Vốn dĩ đã phải tranh đoạt, bây giờ cũng chỉ tranh đoạt nhiều hơn chút mà thôi.”

Thẩm Băng Kiếp bên cạnh nghe vậy thì cũng nở nụ cười, nói: “Lời này không sai.”

“Tất nhiên là không thể tránh được tranh đoạt, hơn nữa thiên tài thì càng sát phạt mới càng thiên tài." “Vậy nên mới nói không cần phải...

lo lắng chuyện này.”

Thẩm Băng Lăng nghe được lời của hai người, liếc mắt nhìn sang, nhưng lại tỏ ra như là không thèm quan tâm đến hai người. Hai người cũng không để ý, nhìn về phía những dị thú đang nối đuôi nhau đi vào di tích. Vô số thiên kiêu loài người ở bốn phương tám hướng cũng đang nhìn, vẻ mặt có biểu cảm khác nhau, có sợ hãi, có cười nhạt, có thờ ơ... Trong mắt những thiên kiêu chân chính thì những kẻ này tham gia vào di tích thì cũng chỉ là làm bọn họ cảm thấy thú vị hơn một chút mà thôi. Cuối cùng cũng đều chỉ trở thành đá lót đường cho bọn họ, bọn họ cũng không coi ra gì. Nếu như thực lực của dị thú cường đại thì kẻ thống nhất đại lục đã không phải là loài người rồi. Đến khi tất cả dị thú biến mất thì dị thú khổng lồ hình rắn mới từ từ xoay người, giọng nói lạnh nhạt: “Việc này không liên quan đến tôi nhưng mà nếu như trong tộc của chúng tôi có người sống sót ra ngoài, loài người các người không được đụng đến họ." “Nếu không tôi sẽ đại khai sát giới.”

Những lời này vừa nói xong thì tất cả mọi người đều nhíu mày. Dị thú hình rắn này cũng là thánh nhân tâng chín, nếu bọn họ muốn đối phó thì đúng là có thể đối phó được, nhưng mà nếu đối phương toàn tâm muốn chạy thì chắc chắn bọn họ sẽ không bắt được. Hơn nữa đối phương sẽ vô cùng phá hoại. Nếu như xảy ra chuyện như vậy thì ít nhất đối phương có thể hủy diệt một phần chín đại lục sao băng.

xung quanh có vô số những điểm sáng cứ như là những nguyên tố trong trời đất.













Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play