*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Vân biết rất rõ, nếu như anh ta giết chết Trần Bình ở bên ngoài, nhất định sẽ có người truyền tin cho Trần Tử Khanh. Đến lúc đó chắc chắn Bạch Vân không sống nổi, cho nên, anh ta chỉ có thể ra tay ở bên trong. Anh ta còn có thể trốn tránh trách nhiệm, bảo đảm cho cái mạng của mình. Dạ Ly nghe vậy, hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Anh chắc chắn phải ra tay sao?”
"Tôi luôn cảm thấy hình như ra tay không tốt cho chúng ta lắm." Bạch Vân trầm lặng khi nghe vậy, gió thổi làm tung bay quần áo anh ta, bóng lưng có hơi cô đơn. Không biết qua bao lâu, Bạch Vân chỉ có thể thở dài. "Bị buộc bất đắc dĩ phải chọn thôi." "Cổ Thiên Đình, nói cho cùng vẫn không sánh bằng hoàng tộc." "Đến lúc đó rồi nói." Nói đến đây, Bạch Vân cười khổ lắc đầu, xoay người rời đi. Dạ Ly thấy thế cũng đành phải rời đi theo Bạch Vân. Phủ thành chủ của thành Quan Đế.
Trong sân nơi hoàng tộc Bạch Trạch ở. Một ông già đang nhàn nhã uống trà với đám người Hoa Tử Ngang. Khuôn mặt Hoa Tử Ngang đầy ý cười, mở miệng hỏi: "Ông cụ, cuộc sống của ông cũng nhàn nhã thật đấy." "Rất sinh động, ông không sợ hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì sao?" Ông cụ kia nghe nói vậy, thờ ơ nói. "Có thể xảy ra chuyện gì? Có ông ở đây." "Chắc chắn tên đó không làm nên được sóng gió gì.
" Hoa Tử Ngang nghe vậy lắc đầu bất đắc dĩ. Thật ra không chỉ có gia tộc họ Trần ẩn giấu thực lực mà có rất nhiều hoàng tộc cũng che giấu thực lực của mình. Ví dụ như vị trước mắt Hoa Tử Ngang, ông ta là một vị thánh nhân khác của hoàng tộc Bạch Trạch, cảnh giới thánh nhân tâng chín! Vì vậy có thể nói trong thành Quan Đế rất an toàn, chỉ riêng thánh nhân tầng chín đã có hai vị. Lúc ma tông tới cũng không tìm hiểu tình hình rõ ràng. Suy nghĩ một chút cũng phải, dù sao bọn họ chỉ có thể sống trong bóng tối, căn bản không có cách nào tìm được quá nhiều tin tức. "Ông cụ, vì sao ông không ngăn cản ông Trần thả Vạn Vô Tà đi?" Hoa Tử Ngang lại lên tiếng, có chút tò mò nhìn ông cụ kia. Ông cụ nghe vậy thì liếc Hoa Tử Ngang một cái.
Sau đó uống một ngụm trà, vẻ mặt thoải mái nhưng không có ý trả lời câu hỏi của Hoa Tử Ngang. Hoa Tử Ngang thấy vậy thì hơi lờ mờ, không hiểu nổi rốt cuộc ông cụ có ý gì. Suy nghĩ một cái, Hoa Tử Ngang nhịn không được hỏi. "Ông cụ, ông cũng sẽ không cảm thấy ma tông nên tồn tại chứ?" "Vì sao không nên tồn tại?" Ông cụ đặt chén trà xuống, cười ha ha nhìn Hoa Tử Ngang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT