*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại tháp Kỳ Ảo thành Đông Giang, có mười bóng người xuất hiện, trong mắt đều mang khí lạnh nhè nhẹ.

Mà bên cạnh bọn họ là một đám người bị khống chế, nhìn đám người đó tuổi tác không lớn, hiển nhiên là đám người vào tháp Kỳ Ảo.

Bọn họ là người hoàng tộc Bạch Hổ sắp xếp đến.

Mục đích của hoàng tộc Bạch Hổ đoạt lấy tháp Kỳ Ảo chính là vì để hoàng tộc Bạch Hổ giảm bớt trở ngại, trong tháp Kỳ Ảo còn không ít người tu luyện.

Cho nên sau khi bọn họ đánh bại thành Đông Giang đã bắt đầu đứng đợi ở tháp Kỳ Ảo, ra một người bắt một người, tất nhiên kết cục của những người này chỉ có cái chết.

Lúc này, một người đứng ở cửa lạnh nhạt mở miệng, “Trong tháp Kỳ Ảo còn bao nhiêu người?”

Mà người bên cạnh hắn là một cửu tinh hậu kì, nhìn trang phục trêи người hắn, rõ ràng là trang phục của Huyết Nguyệt Minh.

Nghe thấy câu nói này, người kia vội cúi đầu nói: “Theo thuộc hạ được biết, lúc hoàng tộc phái người tới, trong tháp Kỳ Ảo có năm mươi lăm người, hiện giờ đã ra năm mươi mốt người rồi.

“ “Chắc chỉ còn bốn người thôi.

“ “Ở trong tháp Kỳ Ảo lâu nhất cũng chỉ được hai mươi ngày, hôm nay có lẽ là bọn họ cũng sẽ ra thôi.”

Người nọ của hoàng tộc Bạch Hổ nghe xong thì gật đầu lạnh nhạt, nhìn vê phía ngoài cửa tháp Kỳ Ảo, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra vui giận, những người xung quanh đều cung kính cúi đầu, không dám nhìn thẳng vị kia.

Thời gian từng chút một qua ởđi, trong tháp Kỳ Ảo, Trần Bình chậm rãi mở mắt, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

“Đã đến cửu tinh đỉnh phong, nếu có thể lấy được chút đồ tốt từ trong di tích thành phố Bạch Đế thì nói không chừng còn có thể thành Ngụy Thánh.”

Nghĩ đến chuyện này, lông mày Trần Bình cau lại.

“Nhưng chỉ với thành tựu ngụy thánh này thì đến lúc đại hội phân phối Vạn Đạo Thạch, sợ là không lấy được quyền phân phối.”

Trần Bình rất tự tin vê bản thân mình, đối với thuộc hạ của mình thì tuy là anh tin tưởng nhưng mà cũng hiểu được rằng người tài thì có người tài hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Thực lực của Âu Dương Nguyệt và Thượng Quan Tuyết mạnh nhưng bọn họ không thể đè ép tất cả người tu luyện của cùng cảnh giới được, thậm chí có thể nói, thuộc hạ của Trần Bình, không ai có thể đè ép tất cả tu giả cùng cảnh giới.

Chỉ có một mình Trần Bình, cảnh giới cửu tỉnh này, anh có thể càn quét mọi người cùng cảnh giới.

“Không được, chuyện này phải nghĩ cách giải quyết.”

Trần Bình chân mày cau lại, trong lòng cân nhắc cẩn thận.

“Bỏ đi, ra ngoài trước, đến lúc đến thành Bạch Đế nghĩ cách giúp Âu Dương Nguyệt và Thượng Quan Tuyết tăng thực lực.”

Nghĩ đến đây, Trần Bình đứng lên, cử động thân thể một chút, đồng thời bên ngoài vang lên âm thanh âm âm.

Phủi một bụi dính trêи quần áo xong, Trần Bình đi về phía cửa.

Cùng lúc đó trong ba tầng bảy, tám, chín cũng đồng thời đều có người đứng lên đi ra ngoài tháp Kỳ Ảo.

Ngoài tháp Kỳ Ảo, bọn người hoàng tộc Bạch Hổ cùng ngẩng đầu ngước nhìn về phía tháp Kỳ Ảo, mỗi lần có người ra, tháp Kỳ Ảo đều tạo ra một chút phản ứng, bọn người ở hiện trường đều có thể cảm nhận được.

Mà lúc này tháp Kỳ Ảo dao động khá lớn, cho nên lần này đi ra có thể không chỉ là một người! Trêи người của những tu giả hoàng tộc Bạch Hổ bùng lên nguyên lực nồng đậm, vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc.

Ngay sau đó, bốn dáng người đồng thời xuất hiện trước mắt mọi người, hai nam hai nữ, có hai người Trần Bình đều đã gặp qua, một người là thiên tài tiến vào tầng bảy kia, ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play