*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Toàn bộ thành phố Tam Huyền đã bị điện Bắc Điện thâu tóm hết, có thể nói nơi đây chính là cứ điểm lớn của điện Bắc Đẩu ở hoàng tộc Bạch Hổ.
Ngay cả thành chủ của thành phố Tam Huyền cũng đã bị điện Bắc Đẩu khống chế, điện Bắc Đẩu coi như đã trở thành gián điệp trong nội bộ hoàng tộc Bạch Hổ, có thể nắm bắt được một số tin tức.
Trần Bình bước chậm trong thành phổ Tam Huyền, trong mắt lộ vẻ bùi ngùi.
Ngay chính anh cũng không ngờ rằng, điện Bắc Đẩu lại có thể phát triển được như bây giờ.
Rất nhanh, Trần Bình đã tới cửa nhà họ Hoàng, lần trước sau khi đại chiến kết thúc, cửa nhà họ Hoàng đã bị phá hủy, sau khi chuyện ở Liễu Châu chấm dứt mới tìm người sửa chữa.
Vậy mà hôm nay cửa nhà đã rất xa hoa, hơn nữa lại mang phong cách cổ xưa, mang lại cảm giác thoải mái.
Ở cửa có hai người bảo vệ, lúc thấy Trần Bình, họ khẽ híp mắt rồi rất nhanh đã trở lại như thường.
Một trong số họ bước nhanh về phía Trân Bình, sắc mặt cung kính.
“Ngài Trần, sao ngài lại đến đây?”
Dù bảo vệ không phải người của điện Bắc Đấu, nhưng trung thành với nhà họ Hoàng, có khế ước với nhà họ Hoàng, tất nhiên sẽ cung kính với Trần Bình.
Trần Bình thản nhiên nhìn anh ta một cái rồi mở miệng: “Tôi tìm lão Hoàng.”
Bảo vệ vội vàng nói: “Đã rõ, mời ngài theo tôi.”
Sau khi nói xong, người bảo vệ đó trực tiếp xoay người đi vào trong nhà họ Hoàng, Trân Bình chậm rãi bước theo sau.
Lần trước bởi vì đại chiến, Trần Bình chưa ngắm kỹ cảnh sắc nhà họ Hoàng, bây giờ mới phát hiện, nhà họ Hoàng thật đẹp, núi giả, hồ nước, cây cối, hoa cỏ không thiếu thứ gì.
Trong sân có chòi nghỉ mát làm bằng gỗ, nhìn vân gỗ, chắc chắn là cây đại thụ trăm năm.
Hai người đi một lát đã xuyên qua một con đường nhỏ đi tới một tiểu viện.
Trong sân có con đường hình chữ thập, ở giữa có bồn hoa, trong bồn hoa trông khá nhiều loại hoa, đủ mọi màu sắc, nhìn cực kỳ đẹp.
Người bảo vệ kia quay đầu cung kính nhìn Trần Bình: “Ngài Trần, đây là chỗ của lão Hoàng, thuộc hạ xin lui trước.”
Sau khi nói xong, anh ta cúi người một cái với Trần Bình rồi rời đi.
Cùng lúc đó, một tiếng cười nhạt vang lên.
“Tới rồi.”
Cùng vời giọng nói là sự xuất hiện của một ông lão mặc đồ vải thô, chính là lão Hoàng.
Trần Bình cười với lão Hoàng, nói: “Thật ngại quá, lão Hoàng, mấy ngày trước bế quan tu luyện nên không biết ngài đến tìm tôi.”
Hoàng Vô Nhai nghe vậy cười cười, nói: “Không sao, tôi hiểu được.
Dù sao thành Bạch Đế sắp mở rồi.
Tôi gọi cậu qua đây cũng có liên quan đến chuyện này.
Đi thôi, vào trong rồi nói.”
Sau đó, Hoàng Vô Nhai xoay người đi vào phòng, Trần Bình vội vàng đi theo sau lão Hoàng.
Nhằm mắt theo đuôi đi vào nhà.
Gian nhà này cũng giống gian nhà Hoàng Vô Nhai đã từng ở, cực kỳ giản đơn, chỉ có bàn trà, sàng và đệm cói dùng đế tu luyện.
——————-