*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những người của gia tộc Bạch Hổ nhìn thấy người của Huyết Nguyệt Minh lao về phía mình thì trong nháy mắt bỗng nổi lên sát ý khát máu.
Thấy người dẫn đầu là ngụy thánh thì khí thế của Hoàng Tộc Bạch Hổ giảm đi khá nhiều.
Nhưng mà Hoàng Tộc Bạch Hổ cũng không hề tỏ ra yêu kém, phóng xuất ra chiêu khiến những người của Huyết Nguyệt Minh cũng hành động cẩn thận và chậm rãi hơn.
Đủ kiểu lực pháp tắc được gia trì, hai bên nhất thời không phân cao thấp.
Ở cao nhất trêи bầu trời, Vạn Thiên Hà nhìn cảnh tượng bên dưới khẽ cười một tiếng.
“Bảo vệ một chút đi, nếu không sợ là… khi trận chiến này kết thúc, thì lòng mạch nguyên lực Liễu Châu sợ là sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.”
Âu Dương Kiến Mộc nghe vậy thì liếc mắt nhìn Vạn Thiên Hà một cái, cũng không chần chừ hóa ra một cây đại thụ trêи đầu mình, sau đó cây đại thụ đó không ngừng nhân lên, chốc lát đã biến thành một vòng vây rừng rậm.
Vòng vây đó bỗng bộc phát một luồng ánh sáng màu lục, bao vây toàn bộ chiến trường lại.
Vạn Thiên Hà thấy thế thì cười cười, phía sau ông ta bỗng hiện ra một dòng sông dài, hào quang màu xanh dương và hào quang màu xanh lục có địa vị ngang nhau, mỗi người chiếm cứ lấy một khoảng trời.
Sau đó trêи dòng sông bỗng xuất hiện một cơn sóng thần, bọt sóng trong suốt mờ ảo hiện lên, sau đó ngưng tụ thành một cơn sóng lớn bay thẳng từ lòng sông ra ngoài rơi vào không trung, hào quang màu xanh lam cũng theo đó lan tràn.
Toàn bộ chiến trường trong nháy mắt đã bị hai tầng hào quang lam lục bao quanh, bâu trời đâần dân ổn định lại.
Rất khó có thể xuất hiện vết nứt không gian.
Mà sau khi bức màn bảo vệ đó hạ xuống, những ngụy thánh vốn còn che giâu thực lực bỗng nhiên bùng nổ sức lực vô cùng mạnh mẽ đánh thẳng về phía đối phương.
Trêи bâu trời, Vạn Thiên Hà hơi xúc động nói: “Đại chiến giữa cửu tỉnh và ngụy thánh, chuyện như vậy đã mấy ngàn năm chưa xảy ra.”
Âu Dương Kiến Mộc nghe thấy vậy thì ánh mắt khẽ nhúc nhích, cũng chỉ yên lặng, ông ta biết rõ trận chiến này quá rung chuyển, nếu như Hoàng Tộc Bạch Hổ không đánh bại được Huyết Nguyệt Minh thì sợ là toàn bộ đại lục sẽ rối loạn.
Sự thống trị ăn sâu lâu đời của hoàng tộc cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
“Thời buổi loạn lạc mà.”
Gương mặt của Âu Dương Kiến Mộc dường như già đi nhiều tuổi.
Thân là thánh nhân của Hoàng Tộc Bạch Hổ, ông ta cũng không có cách nào kết thúc trận chiến loạn này.
Đại chiến bên phía Liễu Châu đã bùng nố nhưng mà có vẻ Quan Châu lại bình yên hơn rất nhiều, Âu Dương Kiếm Ngấn đứng trêи đầu boong tàu, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt.
Mà Bạch Hổ bên cạnh hắn lúc này cũng đứng thẳng, ánh mắt lấp lánh nhìn hoàn cảnh xung quanh.
“Bốn phía đã có rất nhiều người rồi, ngài chắc chắn chưa ra tay sao? Nếu như bọn họ liên thủ với nhau thì sẽ rất bất lợi cho chúng ta.”
Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, chậm rãi nói.
Âu Dương Kiếm Ngấn nghe vậy thì bỗng
——————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT