*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này trong đại sảnh ồn ào náo loạn như cái chợ, đủ loại tiếng liên miên không dứt, thỉnh thoảng lại có vài người tranh chấp đến mức đỏ mặt tía tai, căn bản là không thể có một ít kiến thống nhất được.

“Tôi cảm thấy chuyện bồi thường và tiên phúng viếng này căn bản không cần phải có! Lần này chúng ta phải lật đổ sự thống trị của một hoàng tộc! Xuất hiện trong trường hợp như vậy chẳng phải là lẽ dĩ nhiên sao?”

“Đúng vậy, thắng lợi vốn là sự tích lũy từ xương máu, nếu cuối cùng chúng ta có thể thăng, vậy tất nhiên tiên phúng viếng sẽ được đưa đến, nhưng nếu chúng ta thua, có tiền phúng viếng hay không có gì khác nhau? Hoàng tộc Bạch Hổ cũng không phải là một tổ chức từ thiện!”

“Nói thì như vậy, nhưng lỡ may có gia tộc đầu tư hết vào đó, chỉ còn lại có một ít tiểu bối chúng ta thì sao? Không có bôi thường và tiên phúng viếng, con của họ phải làm sao bây giờ?”

“Trợ cấp và tiên phúng viếng đều phải có! Tôi đề nghị chia sẻ với nhau! Cũng như chuyện của Liêu Châu và Quan Châu, tôi cảm thấy chúng ta nên tập hợp lại đánh Liễu Châu thì tốt hơn, nếu như phân tán lực lượng đi Quan Châu thì có thể sẽ dẫn đến sự thất bại của chúng ta bên Liễu Châu.”

“Không, tôi nghĩ chúng ta phải tiến hành đồng thời, đơn giản mà nói, nếu như chúng ta thất bại ở bên Liễu Châu thì chúng ta cũng có thể lấy được vật tư từ Quan Châu, dùng những thứ này để cứu trợ cũng được!”

“Không được, tốt nhất vẫn nên hợp lại đi đánh Liễu Châu!”

Đủ loại tiếng ồn tràn vào tai người đàn ông trung niên, lông mày của người đàn ông không khỏi hơi nhíu lại, ánh mắt lộ ra một chút thất vọng và một cả một nụ cười khổ.

Một đám người như vậy thật sự có thể lật đổ được hoàng tộc Bạch Hổ sao? Ngay cả một ý kiến thống nhất cũng không có! Ông ta bị đẩy lên chức minh chủ, căn bản không quản được những người này! Một cảm giác mệt mỏi bỗng sinh ra.

Khi tiếng ồn xung quanh ngày càng lớn, lông mày của người đàn ông ta càng nhíu chặt hơn.

Sự lạnh lùng trong mắt ông ta ngày càng lộ rõ.

Cuối cùng, người đàn ông không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ đập xuống cái bàn trước mặt mình.

“Bốp!”

Một tiếng va chạm lớn lập tức vang vọng toàn bộ đại sảnh, nó nặng nề, vang dội như tiếng trống, tất cả mọi người đều bị người đàn ông dọa sợ, nhao nhao quay đầu lại nhìn ông ta.

Cùng lúc đó, trêи cái bàn gỗ lớn đó bỗng vang lên mãy tiếng rạn nứt rõ ràng.

Phút chốc, cái bàn đột nhiên bị vỡ vụn, vụn gỗ bay tán loạn mọi nơi, mà đầu người đàn ông cũng hơi ngẩng lên, nhìn những người trước mặt.

“Các vị đã thảo luận được kết quả chưa?”

Trong mắt người đàn ông có tia máu, sau khi mấy người bên dưới nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông cũng không khỏi hơi nhíu mày, trong mắt bọn họ hiện lên sự lạnh lẽo.

Cái vị minh chủ bị đẩy lên chức này có vẻ không hiền lành. ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play