*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Dạ Ly, chuyện của hoàng tộc Bạch Hổ anh thấy thế nào?”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhẹ mỉm cười, mang lại cho người khác cảm giác say mê, nếu có phụ nữ ở đây chắc chắn sẽ xấu hổ đỏ mặt.
Dạ Ly chính là người đàn ông áo lam, nghe thấy người đàn ông mặc đồ trắng nói vậy chỉ cười một tiếng.
“Không phải chỉ là mấy tên thiên kiêu vừa hồi phục, ÿ vào sau lưng có thân thú Bạch thị nên làm xằng làm bậy thôi à.
Dù Âu Dương Lệnh hơi vô dụng, nhưng chung quy vẫn có ánh mắt và lề lối, nhưng mấy tên nhóc đó chưa chắc đã thể.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này có thể sẽ trở thành mồi dẫn hỏa, làm nổ toàn bộ đại lục Sao Băng.”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhíu mày.
“Ồ? Cậu chắc chắn sao?”
Dạ Ly nghe vậy, quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồ trắng, chợt khẽ cười lắc đầu một cái.
“Không phải chắc chắn mà là vô cùng chắc chắn.
Mấy thiên kiêu vừa bình phục này, dù có huyết mạch với hoàng tộc và gia tộc, nhưng ngoài những yêu nghiệt đứng đầu đó, những thứ khác sẽ bị người khinh thường.
Những người này tất nhiên sẽ không thành thật như vậy.
Hoàng tộc Bạch Hổ có thể làm ra chuyện như vậy, bọn họ có rất nhiều người không biết nội tình.
Đến lúc đó, những tên kia tất nhiên sẽ khởi nghĩa, đại lục hỗn loạn cũng là bình thường.
Bạch Vân, chuyện đơn giản như vậy, cậu không nhìn ra được sao?”
Bạch Vân nghe vậy liên cười, nói: ‘Vậy hai ta phải làm sao? Phản thiên đình Thượng Cổ?”
Khóe miệng Dạ Ly giật giật, phản thiên đình Thượng Cổ ư? Đùa gì thế! Thiên đình Thượng Cổ và những hoàng tộc, gia tộc đó giống nhau làm sao được, những hoàng tộc đó đều có huyết mạch, có thật sự xuất hiện vấn đề, sẽ không có khả năng họ lại chém giết huyết mạch nhà mình, nhiều nhất cũng chỉ phế bỏ thôi.
Nhưng thiên đình Thượng Cổ không có huyết mạch.
Họ đều là thiên tài mà thiên đình Thượng Cổ đào tạo ngày trước.
Nếu họ dám làm phản, rất có thể thiên đình Thượng Cổ sẽ trực tiếp giết bọn họ, cơ hội đông sơn tái khởi cũng không có.
“Được rồi, Bạch Vân, đừng làm rộn, chuyện này không thể nào.”
Dạ Ly lắc đầu một cái, đôi mắt lộ vẻ tiếc nuối ưu tư, Dạ Ly cũng không nguyện ý bị thiên đình Thượng Cổ nắm trong tay, cho dù đối phương cho họ đầy đủ tài nguyên để tu luyện.
Họ là thiên kiêu, đến khi lớn lên, có thể tự ngăn cản, thậm chí khai sáng thế lực, bây giờ bị quản chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Bạch Vân nghe vậy nhưng lại lắc đầu một cái.
Khuôn mặt đang cười bỗng bình tĩnh lại.
“Tôi định phản thiên đình Thượng Cổ.
Nhưng không phải bây giờ.”
Dạ Ly nghe vậy, ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Vân.
Thấy hai mắt và vẻ mặt đổi phương tràn đầy vẻ kiên định.
Dạ Ly lập tức hiểu rõ, Bạch Vân đang nghiêm túc.
Sự phát hiện này khiến Dạ Ly trâm mặc, ánh mát lóe lên.
Một lát sau, quay đầu nhìn về phía Bạch Vân.
“Cậu nghĩ thế nào?”
Bạch Vân cười một tiếng, nói: “Mấy ngày
——————-