*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Còn bao nhiêu ngày thì di tích đóng cửa?”

Bên trong một ngôi biệt thự nhìn có chút xa hoa, Thượng Quan Nhiên hơi lim dim mắt tựa ở trêи ghế sa lon, nhàn nhạt hỏi.

Trước mặt ông ta cách đó không xa là một thanh niên đang quỳ một chân trêи đất, sau khi nghe nói như thế vội vàng mở miệng.

“Ngày mai sẽ là thời gian di tích mở ra.”

“Ngày mai sao?”

Thượng Quan Nhiên mở mắt, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kì lạnh lùng.

“Phái người để ý kỹ toàn bộ thành Phiên Vân, ngày mai, một mình tôi ở lối cửa vào dị tích chờ nó.”

“Nếu như nó chạy, phái người cản nó lại cho tôi, lần này bất luận như thế nào cũng không thể để nó chạy!”

Người thanh niên kia nghe nói như thế, thân thể khẽ run lên, vội vàng nói: “Tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi sắp xếp ngay!”

“Ừm”

Thượng Quan Nhiên nhẹ gật đầu, sau đó lại nhắm mắt lại lần nữa, tựa vào trên ghế sa lon, nhưng mà nắm đấm của ông ta lại nhịn không được siết chặt lại.

Ông ta tuyệt đối không cho phép thằng nhóc kia chạy mất! Bên trong điện hoàng tộc Thao Thiết tiếp khách, đại trưởng lão của hoàng tộc Thao Thiết nhìn người của gia tộc Âu Dương trước mắt, khắp khuôn mặt đều là nụ cười.

“Tôi đã nói hôm nay thức dậy đã nghe thấy ngoài cửa Hỉ Thước đang gọi, tôi còn tò mò là có chuyện tốt gì.”

“Hóa ra là người của hoàng tộc Bạch Hổ đến, khách quý hiếm gặp, khách quý hiếm gặp đó.”

“Có điêu tôi nghe người phía dưới nói, mấy vị hôm nay tới tìm chúng tôi là có chuyện gì khác đúng không?”

Trước mặt đại trưởng lão là mấy tên cảnh giới tu sĩ Ngụy Thánh của gia tộc Âu Dương phái đến.

Ở bên trong gia tộc Âu Dương, Ngụy Thánh cảnh giới đều có thể trở thành trưởng lão, cho dù là người trẻ tuổi cũng vậy, nếu là Thánh Giả thành tự có ý với vị trí gia chủ, sau khi bàn bạc thì vị trí gia chủ cũng có thể nhượng lại.

Cho nên nói, lúc này đến đây đều là trưởng lão của gia tộc Âu Dương.

Loại tình huống này, đương nhiên đó là phái ra trưởng lão trong hoàng tộc Thao Thiết đến nói chuyện với đối phương.

Nói một cách khác, có thể phái đại trưởng lão đã là cho bọn họ đủ mặt mũi rồi.

Một ông lão nghe thấy lời nói của đại trưởng lão, vội vàng vừa cười vừa nói.

“Đại trưởng lão nói đùa rồi, tôi là Âu Dương Vũ trưởng lão thứ bảy mươi ba của hoàng tộc Bạch Hổ, lần này mạo muội đến đây đúng là có việc cần hoàng tộc Thao Thiết hỗ trợ.”

Đại trưởng lão nghe nói như thế, lông mày hơi nhướng lên, ý cười hiện lên ở trêи mặt của ông ta.

“Ô? Có chuyện gì vậy?”

“Trưởng lão Vũ nói thẳng là được, chuyện hoàng tộc Thao Thiết tôi có khả năng giúp đỡ thì tuyệt đối sẽ giúp!”

Âu Dương Vũ nghe nói như thế, trêи mặt cũng hiện ra ý cười, nói: “Cũng không phải là chuyện to tát gì, hai vị Thiên Kiêu đệ tử của tộc tôi đi vào bên trong di tích nhưng mà ở bên trong di tích một người bị người ta chém ——————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play